Những giông bão cuộc đời, bao giờ để em quen?
Có đôi lúc, em tưởng mình đã vững vàng như cây xương rồng chẳng sợ nắng cháy. Rồi cuộc sống dạy cho em bài học về những áp lực và biến cố. Là khi em lỡ khắc ghi trong đáy mắt một hình dáng không phải của mình. Là những đêm tự dưng tỉnh giấc, cảm nhận trong lòng đầy rẫy những bất lực, không sẵn sàng cho sớm mai thức dậy đối diện với những nhiệm vụ mới, những vai trò mới.
Hóa ra lâu nay bờ vai em vẫn luôn nhỏ nhắn như thế, chẳng thể quen với những giông bão cuộc đời.
Em học được gì từ một vài sai lầm vấp ngã?
Tuổi trẻ cuốn em đi trên đường ray hồ hởi và kiên định. Có đôi khi là sai đường, đôi khi những háo hức đặt không đúng chỗ. Người đời thực ra chẳng cho ai cái quyền “làm lại”. Họ đâu có thời gian để hiểu một người xa lạ! Họ chỉ nhìn vào những gì diễn ra mà bình phẩm, nhận xét cho thỏa hiếu kỳ.
Em có còn giữ cảm giác của một kẻ làm sai để sau này biết mà bao dung thấu hiểu. Nỗi đau đi qua, đâu phải chỉ để cho những niềm tin rơi rớt. Vấp ngã với tuổi trẻ là điều tất yếu, đôi khi còn góp phần tạo thêm những hằn in trải nghiệm để dạy mỗi con người biết sống chừng mực hơn, đúng chất hơn.
Buồn nhất trong tuổi xuân là khi mình chẳng có một nỗi đau nào để nhớ! Thế nhưng, nếu nỗi đau nhiều quá thì đôi khi lòng cũng thật nặng nề…
Thành phố này nhiều cám dỗ giăng vây. Ở góc phòng nào đó, trên một con đường vắng nào đó, chỉ sau một cái gật đầu thỏa hiệp con người ta có thể sẽ chẳng còn là chính mình nữa.
Này em, nếu mai này những vấp ngã có vô tình đến, những sai lầm có vô tình khắc vào lòng thành tổn thương thì xin em hãy tiếp tục bước đi theo cách của một nhành hoa dại kiêu hãnh.
Vô tư sau này, hoàn toàn không phải là cách để che đi những lạc lối đã từng. An nhiên sau này đơn giản chỉ là cách để em tiếp tục sống tốt sau những gì hiểu được. Phụ nữ mà để rơi kiêu hãnh thì sẽ rất vô vị và mất giá. Vậy nên em phải sẵn sàng cúi xuống mà nhặt vương miện lên, bất cứ khi nào em nhé….
Sưu tầm