Người xưa có câu rằng: “Thận chung truy viễn, dân đức quy hậu”.
Câu này có nghĩa là: Muốn nuôi dưỡng lòng nhân hậu của bản thân thì phải luôn ghi nhớ ân đức và biết đền ơn của những đã từng giúp đỡ, chăm sóc mình.
Đó là những người thầy cô đã dạy dỗ ta, cho nên ta phải thường xuyên đến thăm hỏi họ.
Đó là những bậc trưởng bối đã chăm sóc ta khôn lớn, cho nên mỗi dịp Tết đến xuân về, hay các dịp lễ tết quan trọng nhất định phải đi thăm nom và cảm ơn họ.
Đó còn là những người bạn cũ mà ta không được phép quên. Những kẻ bạc bẽo tham mới bỏ cũ thì không phải là người nhân hậu, không xứng đáng nhận được phúc báo.
Từng có người nói rằng: “Bất hạnh lớn nhất của đời người, không phải là không nhận được ơn huệ của người khác. Mà là nhận được rồi nhưng lại hờ hững coi như không có.”
Người nhân hậu ắt có phúc báo, muốn được như vậy nhất định phải trở thành người biết nhớ ơn và đền đáp công ơn đó. Chỉ khi có lòng biết ơn thì mới có thể gặp được những người bạn tốt bụng, quý nhân giúp đỡ.