Tôi có rất nhiều người bạn, nhưng tôi vẫn cảm thấy cô đơn.
Tôi nói chuyện với họ hàng ngày, nhưng rất ít người hiểu về tôi.
Vấn đề của tôi nằm giữa hai sự lựa chọn, đó là nhìn vào mắt họ hoặc là một cái tên trên màn hình.
Tôi lùi lại một bước và mở mắt ra.
Tôi nhìn xung quanh và nhận ra.
Thế giới ảo mà chúng ta gọi là “mạng xã hội” chẳng là gì cả.
Chỉ là chúng ta khởi động chiếc máy tính.
Và đóng cửa phòng mình lại. Tất cả công nghệ chúng ta đang sở hữu chỉ là một ảo ảnh. Cộng đồng, sự đồng hành, cảm giác được tham gia đóng góp. Nhưng khi bạn bước ra xa khỏi chiếc máy gây ảo giác này. Bạn chợt tỉnh để thấy một thế giới hoàn toàn lạ lẫm. Thế giới mà chúng ta là nô lệ cho những công nghệ chúng ta tạo nên, nơi mà thông tin riêng tư bị bán đi bởi một gã giàu có tham lam nào đó.
Ở một mình không phải là vấn đề.
Tôi muốn nhấn mạnh rằng.
Khi bạn đọc một quyển sách, vẽ một bức tranh hay tập thể dục, tức là bạn đang làm việc hiệu quả, gắn với hơi thở cuộc sống. Chứ không phải lẩn tránh và ẩn dật. Bạn đang tỉnh táo và sử dụng tốt thời gian của mình.
Vậy khi bạn ở trong một đám đông mà vẫn thấy mình đơn độc. Hãy để hai tay ra sau gáy, rời khỏi cái điện thoại đi nhé. Bạn không cần phải làm gì đặc biệt, cứ nói chuyện với nhau, hãy học cách chung sống……………
cm