CodeGym – Nơi chúng tôi học được không chỉ là kiến thức…!

Trước tiên Em xin lỗi chị Châu vì bài blog này không nhằm mục đích thông báo tiến độ học tập của em. Chủ yếu sẽ là 1 vài thứ em nhận ra qua chuyến đi team building cuối tuần vừa rồi.

OK, Nói qua 1 chút thì Mai Châu là 1 huyện thuộc tỉnh Hòa Bình tiếp giáp với Mộc châu – Sơn la và Pù Luông – Thanh Hóa, cách Hà Nội 150km về phía tây, được bao bọc bởi những dãy núi Tây Bắc hùng vĩ, nơi đây ẩn chứa một vẻ đẹp thơ mộng khiến con người ta không khỏi xao xuyến. Chúng tôi – những cán bộ, nhân viên và học viên của Codegym đã có 1 chuyến đi đáng nhớ, riếng cá nhân tôi, chuyến đi này khiến tôi có được nhiều thứ khiến tôi nghĩ rằng: ở Codegym chúng tôi được học nhiều hơn là kiến thức?

Xuất phát từ Hà Nội trong một buổi sáng với thời tiết khá dễ chịu, chúng tôi di chuyển bằng ô tô, gần 4 tiếng trên ô tô, học viên các lớp ngồi chung với nhau, tuy ban đầu có nhiều bỡ ngỡ ngại ngùng, nhưng không khí đó nhanh chóng bị xua tan đi bằng những lời ca tiếng hát, những câu chuyện rất Codegym, mọi người nhanh chóng thể hiện tài năng âm nhạc khiến quãng đường 150km trở nên gần hơn. Cả đoàn đặt chân đến Mai Châu vào giữa trưa, sự mệt mỏi và cái bụng đói nhanh chóng được giải quyết bằng một bữa trưa đã được chuẩn bị sẵn. Chúng tôi nghỉ ngơi tại 1 nhà sàn (hay chính xác hơn là 1 homestay) khá tươm tất để chuẩn bị sức khỏe cho 1 buổi chiều đầy “sóng gió”.

Buổi chiều, chương trình mới thực sự bắt đầu, những trò chơi vui nhộn, hài hước diễn ra dưới sự ganh đua của các nhóm (các lớp), tôi không còn nhận ra những chàng trai, cô gái hàng ngày chỉ biết cắm đầu vào máy tính với những dòng code khô khan đầy rối rắm, những áp lực thường ngày dường như tan biến vào hư vô, chỉ còn những tiếng cười. Chẳng thể nào tưởng tượng được, những anh chị cán bộ, giảng viên thường ngày vẫn từ tốn, kiên nhẫn với học viên nay cũng chẳng ngại bụi ngại bẩn sẵn sàng “tham chiến”, những pha “nhảy” như dancer chuyên nghiệp của các đội để cố gắng làm rơi những tờ giấy note gắn trên áo, chẳng ai muốn mình thua cuộc cả, khung cảnh thật chẳng khác nào 1900 thu nhỏ :)). Đặc sắc nhất có lẽ phải kể đến trò chơi ăn táo, có lẽ nó là trò chơi gây cười nhất với những pha “vô tình trao yêu thương” của các bạn nam với nhau, chưa biết chừng sau trò đó có ai đó lại nhận ra nửa kia của mình (<3).Tất nhiên đã là trò chơi thì có người thắng kẻ thua, người thắng thì hả hê, kẻ thua cuộc cũng chẳng buồn rầu, ai nấy đều lấm lem nhưng thật sự đã có 1 buổi chiều vui vẻ, chúng tôi trở về homestay tắm rửa và ăn tối, một bữa buffet BBQ ngoài trời nhanh chóng được chuẩn bị.

Buổi tối, mọi người tập chung quanh đống lửa, nhưng tiết mục văn nghệ do “các nghệ sĩ không chuyên” chuẩn bị trong khoảng 1 tiếng. Có lẽ đây là những tác phẩm thuộc vào top các tác phẩm có phần chuẩn bị nhanh nhất thế giới, nhưng không vì thế mà chất lượng không cao đâu nhé, ngược lại nó đáp ứng được tất cả các tiêu chí hài hước, vui nhộn, ngẫu hứng và ở một khía cạnh nào đó có cả văn học nữa. Từ những chú minion vui nhộn luôn miệng “banana”, đến màn cosplay bạch tuyết và bảy chú lùn do 1 bạn nam bất đắc dĩ thủ vai, và nếu có một giải cho diễn viên xuất sắc nhất thì có lẽ nó khó mà thoát khỏi tay của anh chàng này, rồi từ những anh em siêu nhân do các siêu tân tinh lớp C0919H1 thủ vai đến các hacker nổi tiếng Anonymous cũng được hóa thân thành. Tất cả tạo nên 1 bầu không khí vui vẻ, đậm chất giải trí, chẳng còn khoảng cách về tuổi tác, cũng chẳng còn khoảng cách giữa lớp này lớp khác, hay giảng viên với học viên nữa, mọi người ngồi đây với nhau, cùng trò chuyện, cùng nhâm nhi ly rượu Sán Nùng như những người bạn, người đồng nghiệp thân thiết. Tôi vẫn luôn hoài nghi về các quyết định của mình trong cuộc đời, tuy nhiên vào học tại đây có lẽ là 1 trong những quyết định khá chính xác, bởi nơi đây, chúng tôi được học, không chỉ kiến thức, mà còn là cách để kết nối con người với con người, con người với cuộc sống để tạo nên cái gọi “đồng đội” (hay “đồng nghiệp” nhỉ?). Đêm dần muộn, tiệc cũng dần tàn, mọi người cũng dần thu xếp đi ngủ để chuẩn bị cho một ngày chủ nhật đầy hứa hẹn trên vùng núi Tây Bắc.

Đến Mai Châu bản Lác không phải lần đầu, nhưng tôi vẫn thấy mọi thứ thật mới mẻ và nhiều thú vị. Sáng chủ nhật chúng tôi được tự do đi thăm quan, tôi cùng nhóm bạn của mình đã chọn phương tiện là chiếc xe điện để đi thăm quan các bản và các làng. Những ngôi nhà sàn dần hiện lên, lác đác đâu đấy là khói từ những ngôi nhà bay lên hòa vào đám mây mù ở lưng chừng núi khiến khung cảnh trở nên thật ảo diệu, những cánh đồng hoa đã được người dân cải tạo cho ngay ngắn hơn và phần nào đó đẹp hơn, chúng tôi tham gia 1 buổi họp chợ phiên của người Thái, có lẽ đây là phiên chợ hàng tuần của người dân tộc nơi đây, những chàng trai cô gái dân tộc xinh đẹp trọng bộ trang phục truyền thống xúng xính đi chợ, cười nói rất vui vẻ bằng ngôn ngữ của họ. Bất giác tôi chợt thấy cuộc sống nơi đây yên bình quá. Buôi sáng trôi qua thật nhanh, chúng tôi trở về chuẩn bị quay về Hà Nội để tiếp tục với công việc, tiếp tục với cuộc sống đầy hối hả của mình.

Chuyến đi tuy ngắn (2 ngày 1 đêm) nhưng qua chuyến đi này chúng tôi đã có những trải nghiệm thú vị, học hỏi được nhiều thứ, và tôi tin là qua chuyến đi này, mọi người sẽ gắn kết hơn, những thú vị mà không phải nơi đâu cũng có, thật tiếc là có nhiều bạn có những lý do đặc biệt và không thể tham gia được, hi vọng lần tới chúng ta sẽ đầy đủ hơn. Xin chào…!

Leave a reply:

Your email address will not be published.

Site Footer

Sliding Sidebar

Facebook