Lớn đến chừng này tuổi, tôi chẳng muốn bắt buộc ai phải thay đổi vì mình.
Nếu thực sự trong tim họ có mình, họ tự khắc sẽ suy nghĩ, sẽ thu xếp, sẽ tìm cách làm mình an lòng chứ không phải lúc nào cũng chỉ nói lên vài câu: ” Sao không hiểu cho nhau? ” ” Sao không đặt vào vị trí của nhau? “
Vài ba câu chẳng nói lên được điều gì, thứ tôi cần là hành động. Không phải tôi không hiểu, không phải tôi không tự cảm nhận đặt mình vào vị trí đối phương, mà là cách họ làm, hành động của họ chưa bao giờ khiến tôi an lòng.