“Một chiều mưa trong lòng anh thấm bao nỗi sầu, dù không đau nhưng lòng anh vẫn nhớ…”Đại thi hòa Nguyễn Du đã từng viết “Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ”. Ngày hôm nay khá là tâm trạng với mình, cảm giác hụt hẫng trống vắng một điều gì đó. Chợt nhớ đã lâu chưa viết tiếp series “Enough or More”, dù gì cũng rảnh rỗi, mình xin giãi bày một chút về ” Enough” của bản thân. Cả chiều nay, ngồi vọc vạch kali, cảm giác thật hạnh phúc, vì bảo mật là niềm đam mê mãnh liệt, duy nhất và tột cùng của mình từ khi còn là đứa trẻ trâu nghe thiên hạ đồn thổi về Anonymous với niềm ngưỡng mộ khôn cùng. Trước khi bước chân vào Codegym, mình đã có ý định học một khóa an toàn thông tin để theo đuổi ước mơ, tuy nhiên ngẫm lại, đam mê không bỏ ra gặm được. Thời gian để trở thành một kỹ sư bảo mật lành nghề lâu hơn một dev rất nhiều, mà lý do quan trọng mình theo con đường này cũng vì thời gian. Sau một thời gian suy nghĩ, mình đã quyết định chọn Codegym để có một cái nghề đem lại thu nhập thật sớm, rồi trong quá trình đi làm, mình sẽ có nhiều thười gian hơn để tiếp tục theo đuổi ước mơ trở thành hacker mũ trắng, không có gì là khó nếu ta thực sự kiên trì và tin tưởng vào bản thân.Tuy nhiên, đó là vấn đề lâu dài, nên giờ, mình tạm gác lại đam mê sang một bên, chú tâm vào bài học cùng với trình độ ngoại ngữ, dục tốc bất đạt, mọi việc dù lớn lao hay đơn giản đều phải qua từng bước nhỏ. 9 người đàn bà không thể sinh một đứa trẻ trong vòng một tháng, cũng như không thể học quá nhiều thứ cùng lúc với mong muốn trở thành thiên tài .Hãy chú tâm vào những gì” đủ” có như vậy mới có nền tảng vững chắc tiến tới “more”! Bình tĩnh nào và có lên tôi ơi!
~Dev.Cold~