Muộn…

Lại một ngày dài mệt mỏi.Tắt bóng đèn cuối cùng trong phòng,cảm giác thật lạ.Đây không phải lần đầu tiên rời bàn làm việc muộn nhất,nhưng là lần đầu tiên ,tôi mang nhiều muộn phiền đến vậy.Về nhà muộn,bắt xe bus muộn,ăn cơm muộn viết blog muộn,và lại một đêm ngủ muộn.Từ bao giờ,viết blog đã trở thành thói quen,có thể lười đánh răng một buổi nhưng không thể không viết mỗi ngày.Đó là cách tốt nhất để giải tỏa những tâm tư trong bạn.Chia sẻ với người khác,đó cũng là một cách hay,nhưng chưa hẳn là tốt nhất,vì khi nói,ta khó có thể kiểm soát ngôn từ của mình,trừ phi bạn là người khéo ăn nói.Còn khi viết,bạn có thể xóa đi sửa lại,và đặc biệt bạn có thể suy nghĩ kĩ về những điều mình sẽ viết,sẽ kéo nó ra khỏi tâm hồn đầy tăm tối.Thế gian thật lắm loại người,nhân vô thập toàn,lắm tài thì nhiều tật,vì vậy,đừng để những muộn phiền trong lòng,hãy kéo mó ra khỏi cuộc sống của bạn.Sherlock Holmes-vị thám tử đại tài- đã khuyên chúng ta rằng”Bộ não con người giống như một chiếc tủ,vì vậy,chỉ nên xếp vào đó những gì cần thiết,còn lại,đừng chiếm không gian tâm trí bạn bằng  những điều nhỏ nhặt,vô bổ.”Mà đã là tủ,thì cần phải dọn dẹp thường xuyên

Cuộc sống có nhiều lựa chọn ,nên hãy chọn niềm vui !Mệt rồi,ngày hom nay như vậy là quá đủ!Hẹn một mai!

Còn bạn,bạn đã xếp những gì vào trong tủ đồ của mình vậy?

~Dev.Cold~

Leave a reply:

Your email address will not be published.

Site Footer

Sliding Sidebar

Facebook