Con người đến một độ tuổi nhất định sẽ học được cách không tranh đoạt. Cuộc đời cứ phải tranh qua tranh lại làm gì? Tới cuối cùng có thứ gì là của bạn, và bạn có thể mang theo thứ gì? Lời Phật day về hơn thua đã chỉ ra rằng, cái gì của mình sẽ là của mình, đừng tưởng tranh giành là hay, là khôn ngoan vì có những thứ ta chẳng cần tính toán thì đã là của ta thì mãi là của ta.
Trành giành chỉ dành cho thái độ của kẻ tiểu nhân vì họ chẳng biết thế nào là đủ, là điều gì cần nắm, cần buông. Chỉ người có trí tuệ mới biết rằng trong mọi việc, giữ cho tâm an yên mới là điều tối quan trọng, trong khi đó tranh giành khiến chúng ta trở thành kẻ mưu mô, tham lam, ngu ngốc, càng ngày càng vướng vào phiền não.
Từ đầu đến cuối, ta tưởng rằng ai đó mang đến niềm vui, động lực cho ta nhưng thực ra trong thế giới của bản thân, ta đều chỉ có mỗi một mình, dù phải đối đầu, hối thúc ta tranh giành thì cuối cùng ta cũng phải điều chỉnh tâm mình, phải tự mình bước đi, phải tự mình làm việc, phải tự mình hoàn thành ước mơ.