Khi ở tâm thế chủ động, đón nhận mọi thứ ta cũng đã cảm thấy bớt đi phần nào khổ đau. Chúng ta có thể lựa chọn tĩnh tâm lại, từ từ lắng đọng những đau khổ đó.
Nếu không ngừng xáo trộn, đau khổ sẽ tràn đầy mọi ngóc ngách trong cuộc sống của chúng ta. Vậy nên, không loạn bởi tâm, không bị tình cảm vây khốn, không sợ hãi tương lai, không tiếc nuối quá khứ. Nếu làm được vậy, ta sẽ có được một tâm hồn bình an.
Cuộc đời này bạn muốn có cả ngàn thứ, nhưng để làm gì, để người khác đánh giá bạn giỏi giang, hạnh phúc ư? Thực ra cái bạn cần học đó là sự buông bỏ để biết việc gì cần ưu tiên, việc gì có thể tạm gác sang một bên. Với tâm thể của một người thanh thản, không quá ôm đồm bạn mới có thể bình ổn, có được trái tim trong sáng khi nhìn nhận sự việc. Là một người nội tâm sáng suốt, khi giao tiếp với người khác, tấm lòng sẽ ấm áp, khi bạn ấm áp rồi, trái tim của bạn sẽ trở nên mềm mại, vậy mới có thể đánh thức thứ tình cảm đơn giản nhất. Gian dối, lọc lừa, mưu mẹo chỉ thỏa mãn cảm giác tạm thời nhưng càng không thể khiến người khác vừa mắt. Trong lòng có sự lương thiện và chân thành mới có thể xây dựng cầu nối giao tiếp với mọi người. Chỉ khi có sự từ ái, nhân hậu và biết đủ và nếu tâm của họ an lạc và trong sáng, họ sẽ sống một cuộc đời tốt đẹp.
Làm người, phải có tấm lòng quảng rộng, có sự bao dung và thấu hiểu, luôn duy trì và tin tưởng vào sức mạnh của lòng tốt. Trái tim có lòng trắc ẩn, đôi mắt mới có thể nhìn thấy tình yêu, cuộc sống mới càng trở nên tốt đẹp.