Thời nhà Hán xưa kia có một người con hiếu thảo tên là Hàn Bá Du. Ông chăm sóc mẹ vô cùng cẩn thận, mọi việc đều ngoan ngoãn nghe theo lời mẹ dạy.
Dù học cấn của ông ngày một cao hơn nhưng ông vẫn ghi nhớ kỹ những lời mẹ đã dạy. Bởi vì mẹ của Hàn Bá Du dạy con vô cùng nghiêm khắc, nên chỉ cần ông bất cẩn làm sai chuyện gì là sẽ bị mẹ dùng roi đánh đòn. Dù rất đau nhưng Hàn Bá Du luôn cố chịu đựng, không dám cãi lại lời mẹ.
Có một lần, ông lại làm sai, khi bị mẹ đánh, Hàn Bá Du khóc rất lớn. Mẹ ông thấy vô cùng kỳ quái, hỏi con: “Từ trước tới nay mẹ đánh anh nhưng chưa bao giờ thấy anh khóc, sao hôm nay lại khóc lớn như vậy?”
Hàn Bá Du vừa khóc vừa trả lời: “Trước đây lúc mẹ đánh con, con cảm thấy rất đau, cho thấy mẹ có sức lực của tuổi trẻ, thân thể vẫn khỏe mạnh. Nhưng hôm nay mẹ đánh con, con lại không còn thấy đau nữa. Chứng tỏ sức lực của mẹ đã dần suy yếu, sức khỏe không còn được như xưa. Cho nên con rất buồn rồi cứ thế khóc không ngừng được.”
Sau đó, câu chuyện này được lan truyền rộng rãi. Mọi người đều khen ngợi Hàn Bá Du là một người con vô cùng hiếu thảo.