Góc ngăn đầy màu nắng

Ai cũng nói mùa thu đẹp. Có lẽ vì thu đã họa vào tâm lữ khách đa tình một bức tranh rất đỗi dịu dàng, khiến người ta dễ bề quên đi thực tại, cứ thích sống mãi trong cõi mộng mơ ấy. 

Cô cũng đã từng, để giấc mộng tuổi trẻ, triền miên đưa đẩy mình suốt những ngày tháng tuổi trẻ non nớt.

Đói, mệt làm bụng Thư réo lên, chẳng còn tâm hơi mà để ý đến cái gì nữa. Phải no cái bụng rồi mới có sức mà nghĩ đến chuyện khác. Nhìn quanh quẩn một lượt, cô thấy hình như chẳng mấy ai để ý đến bài giảng. 

Tiết năm rồi. Đến cả giáo viên cũng không thể kiên nhẫn mà lên tiếng nhắc nhở đám học sinh lười biếng, không chịu chú tâm vào bài học. Cụm từ “lớp mười hai” cũng không thể khiến đám học sinh như cô tự giác hay lo lắng hơn.

Chẳng mấy mà tốt nghiệp, rồi thi Đại học. Kệ. Hay thật. Nắng cứ nắng, học cứ học, chơi thì cứ chơi thôi. Ai hơi đâu mà đi quản mấy chuyện tào lao ấy.

“Lại bẹp lốp rồi”. Thư nhăn mặt ngao ngán nhìn chiếc xe đạp mini cũ kĩ của mình.

“Sao chưa về?”.

Một tiếng nói nho nhỏ, thực quen thuộc vang lên sau lưng. Cô xoay người lại, thì ra là Vũ. Cậu bạn cùng lớp với mình. 

Thư ngạc nhiên đến nỗi ngớ người một lúc, không biết nói gì. Sao không ngạc nhiên cho được, vì đây là lần đầu tiên cô và cậu bạn kia nói chuyện trực tiếp với nhau sau một tháng học chung. Cô cũng chỉ trực tiếp mới chạm mặt cậu ta một lần, ấy là lần đầu cậu ta đến trường.

Sáng sớm hôm đó khi đến trường, Thư vội vội, vàng vàng quẳng lại chiếc cặp lên bàn, chạy như bay lên thư viện để trông chờ vận may của mình, nhận được thư của anh, một người anh mà cô quý mến từ lâu. Kết quả chẳng có bức thư nào. Thế là, tròn một tháng không nhận được thư của anh rồi.

Cô vừa buồn rầu, vừa thất vọng thất thểu về lớp. Bước lên cầu thang, cô càng ngạc nhiên hơn khi thấy ngay cửa sổ, cửa chính của lớp mình có một đám con gái đang xì xầm to nhỏ.

 “Quái, có chuyện gì thế nhỉ?” Cô lách qua đám đông, bước vào lớp.

Bàn của Thư nằm ở dãy trong cùng, cuối lớp học, ngay gần cửa sổ, đây là chỗ ngồi của cô cách đây ba ngày trước. Chỗ ngồi trước kia của Thư ở tít bàn thứ hai. 

Mấy hôm trước vì Bình, thằng bạn cùng bàn, tò mò lấy trộm mấy bức thư của anh trai kia gửi cho Thư, lén đọc trong giờ Địa nên bị cô Thanh Lan phát hiện. Hậu quả cái thằng bạn kia, không hề hấn gì, còn cô lại bị lưu đày ra đảo suốt mấy ngày liền. Đúng là cực hình.

Chỗ ngồi mới này cũng không tệ nha. Gần ngay cửa sổ, có thể nhìn ra ngoài sân bóng. Thỉnh thoảng chán học, cô lại đưa mắt đuổi theo đường bóng của đám thiếu niên đang học tiết thể dục cách đó không xa. 

Hoặc len lén nhìn mấy con chim bé nhỏ ríu rít rúc mình trong từng tán cây móng bò tím, thật vui vẻ, tâm hồn cũng nhờ thế mà bớt ấm ức sau sự cố bị phạt. Đó là chưa kể, cô hằng ngày cô còn có thể hít sâu vào lồng ngực, hương thơm dịu nhẹ lan tỏa trong không khí của loài hoa tím biếc kia nữa.

Nhưng gì thế này. Chỗ ngồi của cô đã có thêm một người. Một thằng con trai lạ hoắc. Cô đi nhầm lớp rồi chăng? Con Mai, thằng Bình rồi cả bọn cái My, cái Nhung thì không sai được. Thế cái tên lạ hoắc này chui từ đâu ra? Thằng Nam dãy bên huýt sáo kèm theo ánh mắt rất thích thú.

“Cô nương bình thân đi. Ngồi cạnh giai đẹp nhé. Sướng không?”

“Sướng cái đầu cậu ý.”

Cô làm bầm rồi nhảy vào chỗ ngồi. Câu nói đầy ý bỡn cợt của thằng Nam, hay tiếng nói của cô cũng không làm cậu nhóc kia mảy may phản ứng. Cậu ta vẫn chăm chú nhìn vào quyển sách chằng chịt những phép Toán, hình như là sách tham khảo môn Toán thì phải. Đúng là khó chịu mà. Mới đến lớp mà ra oai cho ai nhìn chứ?

Vốn chỗ này chỉ có mình cô, nên trước đây thích ngồi bên trong hay bên ngoài đều được, nhưng bây giờ hắn ta nghiễm nhiên chiếm cái chỗ lí tưởng gần cửa sổ bí mật kia. 

Chiếc ba lô màu hồng của cô, không biết từ bao giờ đã bị dịch ra ngoài. Thư đặt mông xuống ghế nhẹ như sợ ghế đau, cũng chẳng dám liếc mắt sang phía bên cạnh cái nào.

Tiết Sinh học trôi qua. Cô biết mình vẫn chép bài, vẫn nghe giảng nhưng không để vào đầu được chữ nào. Thư không biết tại sao mình lại không tập trung được. Một tia nắng ánh nắng ban mai man mát, ngọt lành chạm nhẹ vào lòng cô. 

Trống ra chơi, cô vội vàng gấp sách vở vào cặp rồi chạy ù lên chỗ con Lan, kéo nó ra nhà vệ sinh. Qua lời kể của nhỏ bạn, Thư mới biết thì ra hắn ta là học sinh mới, chuyển từ Sài Gòn về. Tên là Quân Vũ. Cái tên thật đẹp.

“Thế nào. Cảm giác ngồi bên cạnh hotboy sướng đến đần người rồi à?”

“Hotboy gì. Cũng bình thường.”

Con Lan xì môi tỏ vẻ không bằng lòng với nhận định của Thư.

Khi quay lại lớp, thằng Bình từ đâu chạy đến bảo.

“Cô Hà Anh bảo mày chuyển về chỗ cũ đấy.”

Thằng Bình nhìn cô còn cố tỏ vẻ tiếc nuối. Nó là đang tiếc cho cô vì không được ngồi bên cạnh hắn ta nữa chứ gì. Xì! Cô mà thèm.

Nghĩ thế Thư vội cầm cặp, quả quyết đi về chỗ.

Ma xui quỷ khiến thế nào cô lại không tự chủ được mà đưa mắt liếc về phía bên kia một cái. Thật không ngờ, hắn ta cũng đưa mắt nhìn cô.  Đôi mắt nâu xám nhàn nhạt, thanh tĩnh như như băng làm cô giật mình, bối rối, vội vàng cụp xuống, nhanh như cắt rời đi.

Leave a reply:

Your email address will not be published.

Site Footer

Sliding Sidebar

Facebook