Bài học cuộc sống từ một cô bé được nhận nuôi: Đừng bao giờ tự ti và tủi thân vì điều đó!

Sophie đã dũng cảm đem mọi cảm nhận của mình khi bản thân là một người con nuôi nói trước lớp với bạn học và giáo viên. Sự ngây thơ nhưng lại rất chững chạc, thấu tình đạt lý của cô bé đã khiến cho không ít người cảm động và rơi nước mắt.

Trong tiết sinh hoạt lớp cuối năm, các học sinh lớp một được cô giáo cho xem một bức tranh được dán lên tường và sẽ cùng nhau bình luận về nó. Đó là một bức tranh vẽ một gia đình gồm hai vợ chồng và ba người con đang đứng cùng nhau trên một cánh đồng xanh ngát. Điều đặc biệt từ bức tranh khiến các cô cậu bé học sinh cảm thấy ấn tượng đó là năm thành viên trong bức ảnh chụp gia đình kia có một cậu bé sở hữu màu tóc khác với các thành viên còn lại trong gia đình mình.

Bầu không khí trong lớp học bỗng trở nên nhộn nhịp hơn khi cô giáo đưa ra câu hỏi cho học sinh:

“Các em nghĩ tại sao cậu bé ấy lại sở hữu một màu tóc khác với những người còn lại?”.

Những tiếng xì xầm vang lên, muôn vàn những lời dự đoán ngây thơ có, nghiêm túc có đến từ những đứa trẻ chỉ mới học lớp một. Sau một hồi bàn luận, có một cậu bé rụt rè giơ tay trả lời câu hỏi của cô giáo mình.

“Thưa cô… Em nghĩ… nghĩ là vì cậu bé đó được nhận nuôi, cho nên mới sở hữu một mái tóc khác màu với những thành viên còn lại trong gia đình của mình ạ”.

Cô giáo gật đầu và khá hài lòng với sự tinh tế từ cậu học sinh bé nhỏ của mình:

“Em đã đoán đúng rồi. Cậu bé với màu tóc đen nhánh trong bức ảnh trên tường chính là con nuôi của gia đình này”.

Ngay lúc đó, mọi tiếng bàn tán trong lớp bỗng dưng lặng đi. Toàn bộ ánh mắt đều tập trung đổ dồn về một cô bé nhỏ nhắn tên Sophie đang ngồi gần cuối lớp.

Cô bé ấy, cũng là một đứa trẻ mồ côi!

Nhận thấy mọi ánh mắt đang tập trung về phía mình, Sophie không khỏi cảm thấy ngại ngần, nhưng rồi cô bé cũng dũng cảm từ tốn đứng dậy và nói:

“Tớ hiểu cảm giác của một đứa trẻ được nhận nuôi. Dĩ nhiên, vì tớ cũng là con nuôi của bố mẹ tớ…”.

“Nhưng điều đó có nghĩa là gì cơ? Một đứa trẻ được nhận nuôi, điều đó có nghĩa là gì?”.

Một đứa trẻ khác trong lớp lập tức thắc mắc.

“Sophie, em có ngại khi chia sẻ những điều thầm kín trong lòng mình hay không?”.

Cô giáo bước đến chỗ Sophie và ân cần hỏi thăm vì sợ những điều đang xảy ra có thể làm tổn thương cô bé.

“Dạ không sao ạ. Thực ra, em cũng muốn chia sẻ cho mọi người biết cảm giác của em – một đứa trẻ được nhận nuôi từ nhỏ là như thế nào”.

Sophie tự tin bước lên bục giảng, hướng mắt xuống phía dưới và nở một nụ cười hiền lành. Sau đó, cô bé bắt đầu bài “diễn thuyết” của mình.

“Là một đứa trẻ được nhận nuôi, nghĩa là bạn khôn lớn và phát triển trong trái tim của mẹ bạn chứ không phải là nằm ngủ trong bụng mẹ gần một năm trời dài. Trong quá trình khôn lớn, bạn lại nhận được nhiều tình yêu thương từ bố mẹ hơn vì họ cho rằng bạn sẽ luôn cảm thấy tổn thương khi nghĩ mình là chỉ là một đứa con nuôi. Khi đi học, đi thăm họ hàng, bạn cũng sẽ rất lo lắng vì sợ có ai đó sẽ đem việc bạn là một đứa con nuôi ra để trêu chọc và khiến bạn tủi thân. Nhưng trong những lúc lo lắng đó, bố mẹ bạn sẽ luôn ở cạnh và nắm chặt tay để động viên bạn. Họ còn dành thật nhiều thời gian của họ để giải thích và chứng minh cho bạn thấy rằng việc là con ruột hay con nuôi đối với họ chẳng có gì là quan trọng. Điều họ quan tâm chính là làm sao để yêu thương, khiến bạn vui vẻ và chăm sóc cho bạn một cách tốt nhất”.

Sophie nói bằng một giọng rất từ hào và ánh mắt thì vô cùng sáng ngời và lấp lánh.

“Tớ đã từng rất tự ti, tủi thân và buồn bã khi biết mình là một đứa con nuôi. Nhưng rồi nhờ tình yêu thương của bố mẹ, mọi cảm giác tiêu cực ấy đều dần dần biến mất. Sau cùng, tớ nhận ra rằng việc tớ là ai trong cuộc đời này không hề quan trọng. Điều quan trọng chính là tớ là con của bố mẹ tớ, và gia đình tớ luôn hạnh phúc, vui vẻ với nhau, thế là được rồi”.

Cả lớp đồng loạt vỗ tay và có một số người còn đỏ hoe đôi mắt khi nghe tâm sự của Sophie. Lúc đó, bố mẹ của Sophie bất ngờ xuất hiện trước cánh cửa lớp với đôi mắt giàn giụa nước. Mẹ Sophie bước vào lớp học và ôm chầm lấy cô bé, những tiếng vỗ tay cũng vang lên không dứt.

Vì thế, nếu bạn có là một đứa con nuôi thì cũng đừng tủi thân hay buồn bã vì điều đó. Bạn sẽ không biết tình yêu thương mà mọi người xung quanh dành cho bạn nhiều đến bao nhiêu. Hãy luôn trân trọng bản thân và những người yêu quý của mình, cuộc sống chỉ cần thế thôi thì đã hạnh phúc đong đầy rồi!


Leave a reply:

Your email address will not be published.

Site Footer

Sliding Sidebar

Facebook