Ai rồi cũng sẽ tìm thấy niềm vui trong cuộc đời mình

Từ dạo tôi nói lời tạm biệt với tình đầu của mình, góc ban công tầng ba bỗng trở thành nơi “tâm tư” đến lạ. Thi thoảng có vài chiều tôi ra đây hóng gió hay đơn giản chỉ là muốn ngắm nhìn những chuyển động nhỏ nhất của Mặt trời khi dần về cuối ngày và lần nào trong vài chiều đó tâm tư tôi cũng lênh đênh như con thuyền trôi trên mặt nước vậy.

Tựa người vào thành lan can sắt không còn mới, tôi để mặc cho gió thổi tóc mình rối tung lên mà tận hưởng cái sắc trời hồng, cam xen lẫn của Sài Gòn.

Nhìn dòng xe chạy trên cầu vượt rồi lại nhìn những người chen chúc nhau dưới vòng xoay, bất giác tôi nghĩ, có thể người mà mình vô tình gặp ở trên đường lại là người mà một ai đó cả đời mong muốn cũng không thể tương phùng.

Cuộc đời ngộ nghĩnh lắm, người cần thì không có, người có lại không cần. Chúng ta cứ lúng túng khi mãi chẳng học được cách trân trọng những gì mình đang có, đến lúc điều gì đó, thứ gì đó hay ai đó vụt khỏi tầm tay rồi mới bắt đầu “ước gì”, “giá mà”, “biết như thế”… Khi ấy thì muộn rồi, còn gì nữa, có chăng cứu vãn được thì cũng không thể vẹn nguyên như lúc đầu. Buồn nhỉ?

Buồn chứ, mọi người hãy cứ buồn thật nhiều vào. Trước đây tôi hay bảo người ta “thôi đừng buồn nữa, mọi chuyện rồi sẽ tốt hơn thôi” nhưng từ hồi nào tôi thấy câu nói này thật sáo rỗng, thật “kịch bản” quá. 

Đọc những gì tôi viết thì mọi người cũng nhận ra đấy, văn tôi đa phần là buồn vì lúc nào tôi cũng trong cái tâm trạng kiểu “buồn buồn”. Có lần tôi buồn hẳn một tuần, cứ nằm mãi ở trong phòng, không đèn đóm, không tiếng động, đói quá thì dậy nấu gói mì thêm quả trứng ăn cho qua ngày. 

Buồn được thì cứ buồn, sống mà không buồn thì khéo không còn là người bình thường nữa mất và cũng có thể khóc nữa, không ai cấm làm người lớn thì không được khóc, nước mắt của cái tuổi trưởng thành vị nó cũng khác cái thời bé tí.

Quay lại câu chuyện người với người là những lần gặp gỡ rồi nói lời chào tạm biệt, mà đôi lúc có những người bạn còn không có lấy cơ hội nào để nói câu đấy. 

Tôi biết có những người mà họ không thích lời chào tạm biệt, đến lúc ra đi là ra đi, không chút tin tức gì nhưng rồi sau đấy vẫn gửi thư, gọi điện hỏi thăm nhau như chưa từng có cái lần ra đi đó vậy. 

Cũng có những người cái hôm tạm biệt thì rõ là cảm động, hai tay cứ đan lấy nhau rồi nước mắt ngắn, nước mắt dài, bịn rịn, lưu luyến vậy mà về sau này đến một cuộc gọi nhỡ cũng không thấy. 

Viết tới đây thì Sài Gòn cũng lên đèn từ lúc nào rồi, thành phố này về đêm thật sự rất rất đẹp, đèn đường thì sáng khắp mọi ngõ ngách, trên đường người, xe bao giờ cũng tấp nập, nhịp sống vẫn cứ phải nói là luôn vội vã.

Hôm nay còn là Chủ nhật, một cuối tuần với cái thời tiết mát mẻ hiếm hoi những ngày đông thì tất nhiên là không nên ở mãi trong nhà. Có bạn thì rủ bạn đi cà phê, vui hơn thì làm vài ly cho mát. Có người yêu thì ngại gì mà không đèo nhau lượn một vòng thành phố để ngắm cảnh đêm cơ chứ. 

Hoặc là giống như mình, người yêu không có, bạn bè không thân nên cuối tuần chỉ có thể trốn ra ban công tầng ba đứng hóng gió, ngắm nhìn một người một xe, hai người một xe đèo nhau đi trên đường rồi bắt đầu viết lách. 

Mỗi người đều có cách tận hưởng cuộc sống theo một cách khác nhau. Và mỗi người đều tìm thấy niềm vui trong chính sự bằng lòng ấy. Có chăng sẽ có những nốt nhạc trầm buồn hơn một chút, nhưng có sao khi tất cả mọi điều trong cuộc sống đều có lý do riêng của nó, kể cả sự rời đi của một ai đó trong đời. 

Leave a reply:

Your email address will not be published.

Site Footer

Sliding Sidebar

Facebook