NỖI BUỒN CỦA SỰ CÔ ĐƠN

Đôi khi sẽ có những ngày mà nỗi buồn vương theo đôi chân của bạn.

***

Ai đó hỏi tôi ” Sao này trông buồn thế?” Có lẽ rồi cũng chẳng biết phải trả lời về nỗi buồn của mình như thế nào nữa. từng đợt gió thổi ngang khung cửa sổ mơn mác cái lạnh chuyển mùa cũng là một nỗi buồn, những cái gợn, sóng nước bờ hồ, những áng mây đen trời u ám, cả những cảnh vật với tôi cũng mang theo một nổi buồn đến vô tận. Người ta thường nói “Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ?” qua đôi mắt của một kẻ chùng lòng thì mọi thứ như ngã chiều, như khoác lên mình một màu áo ảm đạm.

noi-buon-cua-su-co-don

Có những ngày lê đôi chân trên con phố, bạn sẽ thấy chùng lòng với mọi thứ xung quanh, những chiếc lá rơi vô tình, xào xạc tiếng lá bay cà trên mặt đường như dấy lên vài tiếng xát xúa. Đường phố hôm này cũng kỳ lạ, kỳ lạ như lòng người. Giương đôi mắt nhìn về những ánh đèn đường ne-on vừa sáng đèn trong màn tối chập chòe, trong lòng lại bừng lên những suy nghĩ bâng quơ về cuộc đời, về quá khứ, về hiện tại, về tương lai, về những thứ như trong tầm với lại vượt khỏi xa tầm tay. Chợt nghĩ về sự cô đơn…

Bạn có từng nghe về câu chuyện của những người bạn – những người bạn với tâm trạng là cả một bầu trời cảm xúc. Đó là những người mà đôi khi bạn có thể gọi là những người bạn quốc dân khi luôn là người lắng nghe câu chuyện của bạn, luôn ngồi hàng giờ để chia sẽ cùng bạn, là người mà bạn có thể tin tưởng để chia sẽ mọi thứ, là người nhìn thấu tâm trạng của bạn, đôi khi còn hiểu bạn một cách bất ngờ và đưa ra cho bạn những hướng giải quyết trong bế tắc chôn vùi. Nhưng đến lượt bản thân họ, họ lại mông lung giữa bộn bề suy nghĩ của mình, bơ vơ lạc lõng giữa những hướng đi, những sự chọn lựa, những bế tắc mà không biết nên chia sẽ cùng ai. Đôi khi bạn sẽ thác mắc đấy , thắc mắc tại sao bạn luôn tin tưởng họ để chia sẽ câu chuyện cửa mình cho họ, nhưng đến khi họ có chuyện gì đó người họ tìm đến lại không phải là bạn, có không? bạn biết tại sao không? chỉ là họ đã quá bản lĩnh để là chỗ dựa cho bạn, là cái kiên vững chắc để khi bạn yếu lòng, khi bạn bế tắc, khi bạn mất thăng bằng bạn có thể tựa vào và tìm đến họ. không phải họ ích kỷ, cũng không phải họ không xem bạn là quan trọng, mà do chính họ đã quá coi trọng bạn, luôn đặt bạn lên trên nên vô hình chung đã tự xây nên cho bản thân mình một màn chắn , một vỏ bọc vô hình cho bản thân mình. Họ cũng quên mất đi cách chia sẽ những bế tắc, những nổi đau của mình với người khác, lâu dần sẽ trở thành thói quen, rồi lại thành nổi sợ, rồi vỏ bọc vô hình ấy, cứ lớn dần lớn dần lớn dần mãi tạo nên thứ mà người ta vô tình không biết mà cũng chắc dám nhắc tới đó chính là sự cô đơn.

Có những câu chuyện về con nhím xù gai, rồi bạn sẽ biết rằng một con Nhím chẳng bao giờ muốn làm hại ai. Bạn biết không có những người luôn có một cuộc sống của riêng mình, họ không muốn xen vào cuộc sống của bất kỳ ai, và cũng không muốn ai bước vào cuộc sống của chính họ. họ nhạy cảm với tất cả mọi thứ, đôi khi một con cún bị thương cũng khiến họ mủi lòng đau xót hết một ngày. Họ sống trong vùng ký ức, tâm trạng của họ, sống theo bản năng của họ, sống theo cách lặng thầm nhất mà họ không muốn gây chú ý với ai, cũng chẳng muốn ai xen vào, can thiệp vào cuộc sống của họ. Rồi sẽ có người sẽ nói tại sao không chịu mở lòng mà đưa mình ra thế giới bên ngoài. Nhưng rồi khi nhìn lại, họ cũng có lý do của họ, đôi khi vì cái sợ, sợ thế giới bên ngoài mà họ vô tình bị cuốn trong cái vỏ ốc sên của mình, họ sợ người lạ, họ tránh xa thế giới bên ngoài họ sợ bản thân mình sẽ bị tổn thương. Như con nhím xù lông, họ cũng sợ chính bản thân mình sẽ làm tổn thương những người khác nên luôn cố gắng tạo lớp gai nhọn để đẩy người khác ra xa, càng xa họ càng tốt. Họ không muốn vậy, chỉ là họ sợ, rồi lại vô tình lâu dần, lầu dần lại đắm chìm trong cái vỏ bọc mang tên cô đơn.

Bạn có bao giờ nghĩ về những người mạnh mẽ? Hẳn là trong cuộc sống bạn đã từng gặp những người mạnh mẽ rồi đúng không? Người ta thường nói ” Đừng nhìn mặt mà bắt hình dong” tôi cũng đồng ý như vậy, nhưng là theo một nghĩa khác. tôi đã từng thấy có nhiều người lúc nào cũng vui vẻ và tràn đầy năng lượng, lúc nào cũng luôn mang đến cho mọi người sự một không khí năng động, tràn trề năng lượng. nhiều người vu vơ hỏi rằng: Cuộc đời của mày bình di nhỉ, luôn lạc quan vui tươi, chắc mày chẳng bao giờ biết buồn” Có lẽ là vậy, đôi khi luôn vui cười, hoạt náo quá nhiều rồi đến ổi buồn và bế tắc của mình, người ta không còn biết cách phải khóc như thế nào nữa. Cuộc sống của họ là hai thế giới khác biệt, sự khác biệt đôi khi còn rạch ròi đến đau nhói. Họ là người chia sẻ niềm vui cho mọi người, đến những nỗi buồn họ không còn biết cách nào để chia sẽ mà tự ôm lấy mà gặm nhấm riêng mình. Rồi bạn sẽ thấy có một cô gái mạnh mẽ đến đau lòng. Một cô gái có thể tự làm tất cả mọi việc, cô ấy luôn mạnh mẽ và kiên cường, cô ấy luôn giúp đỡ mọi người, mọi thứ, cô ấy muốn mình có thể che chở cho mọi người. nhưng đến khi về mình lại một mình tự lực, cũng chảng muốn nhờ vả ai, cô sợ phải làm phiền người khác, và cô ghét việc phải làm phiền người khác. Cô ấy mạnh mẽ là như vậy đấy, nhưng đôi lúc vỏ bọc mạnh mẽ ấy đôi khi lại cảm thấy yếu đuối đến không ngờ, họ tự yếu đuối trước gương, tự yếu đuối với bản thân mình, tự mình khóc, tự mình nhìn thấy nổi đau của chính mình, tự mình an ủi, tự lòng vực dây bản thân, rồi ngày mai, khi một ngày mới lại bắt đầu, em lại tự mình đứng dậy và mạnh mẽ lại tiếp tục chống chọi với cuộc sống với cuộc đời với những cạm bẫy sẽ đến với em bất cứ lúc nào. Đó là sự cô đơn của em.

Leave a reply:

Your email address will not be published.

Site Footer

Sliding Sidebar

Facebook