Anh lái xe thẳng về nhà, định bụng sẽ tắm rửa nhanh rồi chạy qua trường đón 2 đứa nhóc cho chúng bất ngờ. Vì anh đi công tác về sớm hơn dự định.
Anh đỗ xe dưới hầm, vào thang máy và đi thẳng lên căn hộ penhouse trên tầng trên cùng. Anh nghĩ giờ này còn sớm, chắc chắn là vợ anh giờ đang ở chổ làm, vì chưa đến giờ tan sở….
Thang máy vừa mở ra, anh đi thẳng về căn hộ, bất giác anh thấy một đôi giày đàn ông để bên ngoài cửa, anh khựng lại, nhăn mặt, thoáng chút suy nghĩ và tự hỏi đôi giày kia là của ai? Tại sao nó lại ở trước căn hộ của anh…? thỉnh thoảng vợ anh cũng nhờ người đến sửa điện nước hay bảo trì máy lạnh, nhưng đôi giày bóng loáng, sành điệu, sang trọng và đắt tiền kia không thể nào của các anh thợ sửa điện nước… được, anh nghĩ có lẽ của một người bà con nào đó đột xuất ghé qua thăm gia đình.
***
Anh mở khóa cửa, nhẹ nhàng bước vào, căn nhà vắng lặng, bình thường giờ này có bà Vú ở nhà, sao hôm nay nhà lặng im như tờ. Bổng dưng anh nghe tiếng cười khúc khích quen thuộc vọng ra từ phòng ngủ của hai vợ chồng, tim anh đập thình thịch, mặt anh nóng bừng bừng và tai anh ù đi. Không kiềm chế được nữa, anh đẩy tung cửa phòng ngủ bước vào, và cảnh tượng bất ngờ, kinh hãi hiện ra trước mắt anh, ba người nhìn nhau sững sờ, kinh ngạc, vợ anh ú ớ không nói thành tiếng, anh đứng trân trân nhìn hai người, choáng váng, không thốt nên lời, cảm giác như mật đắng dưới gan đang trào ngược lên cổ họng, tởm lợm, kinh khủng.
Anh đóng sầm cửa lại lao ra khỏi nhà, xuống hầm lấy xe và lái đi vù vù như thể tên trộm đang bị chủ nhà đuổi theo. Anh cũng không biết mình đi đâu nữa, anh chạy phăng phăng như thế, bên ngoài mưa gió bão bùng, đầu anh trống rỗng, đôi mắt vô hồn, miệng anh khô, lưỡi anh đắng, bụng anh cồn cào, toàn thân tê dại…
Bao nhiêu câu hỏi nhảy múa trong đầu anh, anh đã làm gì sai? Anh đi làm, kiếm tiền chỉ mong vợ con anh có một cuộc sống ấm no, sung túc và hạnh phúc….
anh-chi-lay-chiec-xe
Anh đã trải qua một tuổi thơ thiếu thốn tình cảm lẫn và vật chất. Ba anh bỏ mẹ con anh đi theo một người đàn bà khác và coi như không có sự tồn tại của anh trên cõi đời này. Nhưng mẹ anh rất kiên cường và bản lĩnh, bà phấn đấu không ngừng nghỉ để nuôi anh ăn học thành tài, giỏi giang. Anh luôn nung nấu và quyết tâm học thật giỏi, kiếm thật nhiều tiền để con anh không phải trãi qua tuổi thơ như anh đã từng.
Anh thông minh, chững chạc, từng trãi và thành đạt. Anh bản lĩnh vượt qua bao nhiêu cám giỗ ngoài kia để luôn toàn tâm toàn ý với gia đình và công việc. Không thiếu những cô gái trẻ, đẹp, mơn xanh, thông minh, học thức và sành điệu vây quanh anh, nhưng anh biết mình đang có gì và muốn gì. Vậy mà, ông trời dường như bất công với anh.
Sau hai giờ lái xe đi trong vô định, anh tạt vào một khách sạn, nhận chìa khóa, lấy phòng và không quên gọi thêm một chai whisky, anh nốc ực ực như để cố quên cảnh tượng vừa chứng kiến, nhưng càng uống anh càng tỉnh, càng xót xa, không chỉ cho riêng anh mà cho cả hai đứa nhỏ, chúng còn quá bé để hiểu chuyện gì đang xãy ra. Đôi khi một hành động dại dột, bồng bột và thiếu suy nghĩ của một người gây ra hàng tấn bi kịch cho những người khác, đặc biệt là những người thân yêu nhất của mình, nhất là những đứa trẻ, chúng còn quá non nớt, chưa đủ sức để chống chọi với những dông bão ngoài kia.
Anh ở đó 2 đêm và lái xe về nhà. Bước vào nhà, vợ và 2 con đang ăn cơm tối, 2 đứa nhỏ rối rít lao vào lòng ba, hỏi han, kể đủ thứ chuyện ở lớp, ở trường, anh thấy lòng đau như cắt, tim anh như đang bị ai bóp nghẹt. Vợ anh ngồi đó, gương mặt đầy vẻ ăn năn hối hận. Anh không ăn cơm, lặng lẽ vào phòng, thu xếp đồ đạc, 2 đứa nhỏ rối rít: ba lại đi công tác nữa à, con không chịu đâu, đứa nhỏ nũng nịu. Anh nói dối chúng: ba đi vài ngày rồi ba lại về…
Trước khi đi anh không quên đặt lá đơn đã ký sẵn lên bàn và nói: anh sẽ ra đi để hết lại cho 3 mẹ con em, 2 con còn nhỏ, chúng cần em hơn. Anh không cần tra khảo, không quan tâm người đàn ông kia là ai, mối quan hệ như thế nào.
Anh chỉ lấy chiếc xe, còn nhà, tiền trong tài khoản và một số đất đai khác anh để hết lại cho 3 mẹ con.
Vợ anh là một người không xinh đẹp lộng lẫy nhưng rất ưa nhìn, thông minh và có tinh thần cầu tiến. Thậm chí cô đã lấy được bằng thạc sỹ sau khi đã chồng con đề huề. Hơn 10 năm chung sống anh chưa nghi ngờ cô điều gì.
Cô từng có một thời gian làm PG cho công ty anh, nhờ vẻ ngoài xinh xắn, lanh lợi, lại khéo ăn khéo nói nên đã chiếm được tình cảm của anh không mấy khó khăn. Cô về làm vợ anh trong sự ngưỡng mộ của bạn bè, đúng là một cặp trai tài gái sắc. Họ thật đẹp đôi. Anh ý thức được những gì mình đang có, gia đình, vợ đẹp, con ngoan, công việc làm ăn thuận lợi, anh không mong muốn gì hơn. Vậy mà….
Anh đi đâu anh cũng chưa rõ nữa, nhưng anh phải đi, anh cảm thấy coi khinh cái người đàn bà vô liêm sĩ kia, người mà anh đã từng đầu gối tay ấp bao năm qua, yêu thương và chiều chuộng hết mực. Anh không bao giờ tưởng tượng được vợ anh lại dám dắt cả nhân tình về nhà, vui vẻ trên chính chiếc giường của hai vợ chồng. Anh không ngờ vợ anh lại tầm thường, hạ cấp và rẻ tiền như thế, chỉ vì một cảm xúc trong thoáng chốc mà làm ô uế thanh danh của cả một gia đình, dòng tộc. Nghĩ đến đây thôi là anh thấy ghê tởm rồi, không muốn nhắc đến nữa, không muốn nghe thanh minh, giải thích…
Sau rốt hết anh cũng chỉ chọn chiếc xe, chính xác hơn thì anh cần một phương tiện để di chuyển thì đúng hơn, hai con anh còn nhỏ, chúng cần mẹ và cần một cuộc sống đầy đủ vật chất.
Với bản lĩnh, tài năng và các mối quan hệ của anh, thì anh tự tin rằng khối tài sản kia anh sẽ gầy dựng lại sớm thôi, nhưng điều anh xót xa nhất là 2 đứa con anh, từ nay chúng không còn một gia đình có đầy đủ ba mẹ ở bên, cùng chứng kiến những vui buồn & trưởng thành của chúng, không còn những chuyến đi chơi chung cùng nhau, không còn những khoảnh khắc vui vẻ, bình yên như trước kia…Anh vẫn luôn ước con anh có một tuổi thơ trọn vẹn….
Và khi trưởng thành, hiểu lý do vì sao anh không còn chung sống với mẹ con chúng, thì hình ảnh người mẹ ấy có còn trọn vẹn trong tim chúng?
Anh chỉ biết sẽ bù đắp tất cả cho con có thể, nuôi dưỡng lòng yêu thương và cho chúng bản lĩnh. Anh muốn chúng luôn kiêu hãnh ngẩng cao mặt nhìn đời, dẫu nhân cách mẹ chúng có ra sao đi nữa…