Thực tế chính là như vậy, con người không nên quá nhàn hạ! Quá nhàn rỗi, không có việc gì làm sẽ dễ sinh ra những suy nghĩ bất thiện, hại người hại cả mình. Đó cũng chính là đạo lý của cái gọi là “Nhàn cư vi bất thiện”. Mọi sư lo âu và phiền nào đều do nhàn rỗi mà ra, con người một khi không có việc gì để làm, rảnh rỗi là nghĩ ngợi lung tung, càng nghĩ càng sợ hãi, càng sầu não, cuối cùng chỉ còn dư lại những khổ hạnh, mà đều là do bản thân nghĩ ngợi mà có. Tất nhiên, quá bận hoặc quá nhàn rỗi đều không nên. Quán nhàn sẽ khiến người ta lụn bại. Quá bận rộn thì đánh mất bản tính chân chính. Trong bận có rảnh, trong rảnh có bận, có việc để làm, có người để yêu thương, có chốn mong đợi, đó mới là trạng thái trọn vẹn nhất của cuộc đời. Mọi thứ đều cần được điều hòa ở mức độ thích hợp. Cần học cách co dãn có mức độ vừa phải, biết tiến biết lùi thì chúng ta mới có thể sống một cuộc sống thư thái và thoải mái đúng nghĩa, đồng thời nhìn thấy được những bức tranh phong cảnh muôn màu khác trong cuộc sống. Chúng ta có được hạnh phúc trong cuộc sống này là nhờ sự bận rộn, có được sự muôn màu muôn vẻ trong kiếp nhân sinh, đó là nhờ sự thư thái. Hy vọng rằng mỗi người chúng ta có thể bận rộn trong biển người nhàn rỗi, thư thái trong biển người bận rộn, nắm chắc từng nhịp của cuộc sống để sống một cuộc đời tuyệt vời như ý muốn.