Con phố lặng chìm trong cái lạnh tàn đông, tôi ở đây, nằm dài trên mớ hoài niệm ngổn ngang và ngẫm nghĩ về những thứ mơ hồ như một kẻ khờ lãng mạn. Tiết trời nay không còn ảm đạm, bỗng nhớ về mấy đêm co ro trong căn phòng tối, chỉ biết ngồi đó, ngó ra ô cửa mịt mùng bao nhiêu là những mây mù sương muối mà khẽ thở phào. Tuy vậy, thỉnh thoảng tôi cũng trầm ngâm, giá như mình có thể say được cái cháy bỏng của nàng Hạ, hoặc yêu được cái vẻ kiêu sa của nàng Đông thì hay biết mấy! Vì cuộc đời có bao nhiêu đâu, sao cứ chia ra năm tháng bốn mùa, mỗi người lại phải chọn riêng mình một mảnh để mà thương, mà nhớ?
Tôi thực cảm phục những người luôn có thể đồng điệu hồn mình với không gian để mà thường thức tròn vẹn thời gian. Vài người có thể uống được nét thơ của vị hè dẫu trên đầu là nắng thiêu như đổ lửa. Một vài người lại có thể lạc lõng ngoài phố, bên cạnh những ánh đèn vàng khuya khoắt, trầm mặc, lạnh lùng mà hôn vào phiến môi trần băng tuyết của mùa đông. Hay những khi gió rét quay cuồng, mọi thứ cần được có đôi cũng như những kẻ cô đơn khát thèm một hơi rượu cay, một làn khói nóng. Hay những khi sương giá trải dài sau mỗi bàn chân, những khốc khô như muốn len lỏi khắp mọi nẻo đường mà vỗ về những cánh áo mỏng tang, những bờ môi run rẩy. Ấy vậy mà luôn có những kẻ vô tư độc bước, cất lên mùa nghêu ngao tiếng hát, thở vào đời cơn gió si mê…
Tôi có thể nói hàng giờ về những “sóng cỏ xanh tươi gợn tới trời”, về những “đồng nội xanh rì”, những “khúc tình si”, những “cành tơ phơ phất”. Tôi cũng thường xuyên mường tượng về những ngả đường xào xạc, về “con nai vàng ngơ ngác” của Lưu Trọng Lư, về những làn hương dịu dàng, phảng phất. Dẫu vậy, để nói về đông hay hạ thì nghiễm nhiên cố lắm cũng chỉ gỏn gọn hai từ “lạnh” – “nóng” mà thôi. “Tuyết than trên đầu non” hay “dấu chân băng trôi chiều đại lộ” ít khi khiến hồn tôi xao xuyến. Hạ sinh ra như chỉ để tôi thấy vương vấn mùa đông, còn đông ghé qua như chỉ để tôi biết nhớ về mùa hạ. Bởi vậy, chưa khi nào tôi say được hết những hương vị trinh nguyên khi mùa chín. Nhưng thôi, chẳng phải ai trong chúng ta cũng đều thuộc về một nơi nào đó, một người nào đó hay sao!?
Hôm nay, cái lạnh đã dịu dần đi nhưng bản giao hưởng đông – xuân có lẽ phải đợi thêm vài ngày nữa. Gió rét vẫn còn sót lại nhưng bên cạnh đó thì nắng cũng đã ươm vàng. Phố lại hiền hòa với những đường trời luồn qua mây trắng, trông như dải gấm xanh biếc lộng lẫy vắt ngang qua một dòng sông thơ mộng. Tiễn bước hoàng hôn, từ căn phòng quen thuộc ngập tràn khói thuốc, không còn nữa mây mù và sương muối. Thay vào đó là vầng trăng sáng rạng cùng hàng vạn vì tinh tú, chúng lung linh như những viên ngọc phỉ thúy lấp lánh khảm trên một tấm màn đêm huyền hoặc. Chốc chốc lại có vài ánh sao băng kiêu kỳ lóe sáng vụt qua, rồi chợp tắt, nhắc tôi nhớ rằng mình đang sống giữa vô chừng những điều tuyệt đẹp, nhưng ngắn ngủi, chỉ một chớp mắt thôi cũng đủ để bỏ lỡ món quà nào đó của cuộc đời.
Hàng muồng hoàng yến lao xao riêng mình khúc hát giêng non, chúng hát nhau nghe bằng thứ ngôn ngữ của lặng im nhưng lại ắp đầy xôn xao và nỗi nhớ. Chúng nhớ mùa đông, nhớ những ngày xơ xác, co ro, nhỏ bé giữa dòng đời, không một ai ngó ngàng, để ý. Như những cây muồng vô tri đó, phải chăng những gã si tình độc bước giữa mùa đông cũng vậy? Không phải họ khát mùa đông, chỉ là họ muốn lang thang để nhớ về những mùa đông trước, những mùa đông trong lòng? Bởi, nếu như ai cũng dám một lần vứt bỏ, thì trước kia đã không có những đêm thao thức tắt nguồn điện thoại, chẳng phải vì cố tình chặn cuộc gọi đến, mà chỉ để ngưng hy vọng rằng nó sẽ reo lên. Và nếu như ai cũng dám một lần lãng quên, thì chắc mùa đông đã không còn bóng dáng của những kẻ rỗi hơi độc bước, say sưa tiếng hát cô quạnh dưới hiên trời…
Nếu cứ đạp lên đau thương mà dang đôi tay với đầy hạnh phúc, liệu một ngày ta có quên mất rằng mình đã là ai, ta đã là ai? Chi bằng một chút nghĩ về những điều mình đã trải qua mà trân trọng hơn những thứ hôm nay cuộc đời mang lại. Để biết rằng ở chốn tận cùng của tuyệt vọng và xơ xác cũng có những điều đẹp đẽ đến lạ lùng, mà bất cứ ai đã một lần lãng quên, bất cứ ai đã một lần đành lòng vứt bỏ sẽ không bao giờ hiểu được. Đau thương và hạnh phúc là đôi ngả đường song song vô tận, những kẻ phiêu diêu trên nỗi buồn thì luôn ngoảnh cổ khát thèm hạnh phúc, còn những người đang bước trên con đường hạnh phúc sẽ luôn nhìn thấy nỗi buồn ở bên cạnh mình. Cứ mải miết đuổi theo những thứ xa huốt tầm tay, thì thử hỏi sao lòng lại không trống trải? Có những thứ qua rồi mới chợt nhận ra nó đẹp, có những người xa rồi mới ngỡ ngàng biết đã yêu thương…
Cuộc đời, tình yêu, giống như bốn mùa, năm tháng. Có những mùa thu khiến ta ngơ ngẩn tối ngày nhưng rồi lặng lẽ quên đi, còn đôi khi một thoáng gió đông ngắn chẳng tày gang mà bao nhiêu câu thơ viết hoài không hết! Có những ngả đường thân thương nhưng chẳng ai quen để nói câu chào, lại có những con phố chưa gặp lần nao bỗng hóa thành người tri kỷ. Con người ta kỳ lạ vô cùng, đứng giữa đại ngàn chưa chắc tâm hồn đã được thong dong, nhưng biết đâu khi ngồi trong góc bếp của một ngôi nhà đơn sơ bốn bề rêu phong phủ liếp, nhìn ngắm những tia sáng bé nhỏ le lói chiếu xuyên qua vạt phên hòa lẫn với làn khói chiều hư ảo, đôi mắt lại không có được điểm dừng, hồn người chợt trở bao la và thi vị hơn một cả khoảng heo may thơm trời tháng chín…
Ngày mai xuân đến, ai có còn nhớ đến mùa đông? Liệu có ai đương bước giữa đường thơm ngào ngạt hương xuân mà chợt sững lại vì cảm thấy thiếu một điều gì đó, một khối u sầu, một khoảng trời lạnh lẽo? Liệu có ai đang ngồi trước cửa sổ và nhìn ra ngoài với những khóm cúc tinh khôi cùng ánh nắng chói chang của ban mai, chợt thấy nhớ những đêm đìu hiu lạnh lùng của bản đồng vọng gió sương, của vài ba tiếng gà cồ rời rạc? Và… có ai đang đi giữa một cuộc tình dịu ngọt, bỗng thấy nhung vấn một người thời xa, một người từng khiến ta buồn, ta khóc? Không phải chỉ là dư ảnh thoáng qua, mà ấy là một nỗi nhớ thật sự, một nỗi nhớ nghẹn ngào, da diết?
Đêm nay, mùi thanh trà xứ Huế hòa quyện khéo léo vào làn khói thuốc tạo nên không gian lặng lờ, êm ả. Nhưng có nghĩa gì đâu, khi mình không còn trẻ để đếm bình yên qua nụ cười và hình bóng. Những kẻ như tôi đây, chưa bao giờ khát những giá băng nhưng xa rồi thì mới bùi ngùi nhớ lại. Mãi nói hoài thương mến mùa thu, chẳng biết sao mỗi độ thu sang lại thờ ơ dán mặt vào công việc với màn hình máy tính. Còn mùa đông luôn miệng chẳng cảm xúc gì, ấy thế mà cứ thẫn thờ ngồi đó ngó ra.
Dăm ba hôm nữa là bản tình ca giao mùa lại cất, phố lại rộn ràng với từng điệu nhạc xuân non. Những nẻo đường xanh lại sóng sánh với nắng vàng, đáy mắt nhân gian như một dòng sông lấp loáng bao điều tươi đẹp. Giữa nguồn sống mới, tình yêu mới và một vòng tuần hoàn mới, người về ngang phố có nhớ mùa đông? Không biết nữa… chỉ biết rằng khi tháng Giêng đỏng đảnh ghé qua với vạn khoảng trời nên thơ cùng nghìn đường tình phóng đãng. Đâu đó vẫn còn sót lại những lối mòn trầm mình nhớ cái quạnh hiu, đâu đó vẫn có những gã ngu ngơ khát thèm một điều gì đó vô cùng khờ khạo. Một điều gì đó mà thường ngày không ai để ý, ngó ngàng chi tớ, đó là điều gì đó ngọt ngào.