Đừng khuyên ai đó từ bỏ tình yêu của mình, nên nói với họ rằng hãy cứ cố gắng cho đến tận khi bản thân cảm thấy không còn có thể nữa, thì hãy tự mình buông xuôi. Đừng khuyên, hay can ngăn một ai đó tiếp tục tình yêu của họ vì vài lý do kiểu như “không có tương lai, không xứng đáng, hay là con người ấy không hề tốt như cô gái hoặc chàng trai đó vẫn nghĩ…”.
Xin đừng làm như vậy!Vì vốn dĩ bạn không biết được họ đã từng phải trải qua những gì, hay đã từng phải cố gắng ra sao để có thể giữ gìn được thứ tình cảm ấy! Việc chúng ta là người ngoài cuộc, sẽ cõ cái nhìn khách quan và đúng đắn hơn người trong cuộc, tôi không phủ nhận, những kẻ đang đắm chìm trong tình yêu, đa số đều không thể sử dụng được nhiều lý trí, vì họ còn đang bận dùng tấm chân tình của mình đáp trả lại một ai đó. Nhưng làm sao chúng ta biết được, suy nghĩ của mình liệu có là hợp lý nhất trong trường hợp của họ hay chưa?
Và nếu như là chúng ta, nếu như một ai đó bảo rằng hãy từ bỏ thứ tình cảm ở hiện tại đi, thì chúng ta có đau lòng không, có muốn nổi điên lên và cáu gắt họ không? Thế nào là đúng hay sai trong một cuộc tình? Hai con người dành tình cảm thực sự cho nhau đã là điều đẹp đẽ nhất mà họ có thể làm trong cuộc sống này rồi, vậy hà cớ gì người khác lại cho rằng điều đó là sai lầm, hay là không xứng đáng?Một cuộc tình đứng bên bờ vực của sự đổ vỡ, người trong cuộc là những kẻ đau buồn hơn ai hết, nếu không thể cảm thông thì cũng đừng nói những lời “vì muốn tốt”-đầy cay đắng như vậy, cũng chỉ là vô nghĩa thôi. Vì như tôi nói đấy, cuộc đời là của họ, cảm xúc là của họ, chúng ta chỉ là những kẻ đứng bên lề, lấy gì để mà chia sẻ với chẳng khuyên can.
Đừng!Đã có người, là vài người từng nói với tôi “thằng đó có gì đáng để em yêu, loại đàn ông như thế thì khóc làm gì nữa, thôi quên đi cho nhẹ lòng,..”. Nếu là họ, thì họ có làm được không, và có cảm thấy như vậy thật không, giống như lời họ nói với tôi ấy? Người mà họ yêu lại chẳng có gì đáng để yêu được, người mà họ từng bao đêm rơi nước mắt lại là thể loại đàn ông chẳng ra gì… tốt nhất là họ hãy quên đi cho nhẹ lòng. Nếu người khác là tôi, thì họ có muốn nghe không, họ có thể chấp nhận được không? Dĩ nhiên là không rồi. Chẳng ai cả, muốn nghĩ về người mình từng yêu thương bằng những thứ suy nghĩ không hề đẹp đẽ, và tình yêu ấy, thứ tình cảm chân thành giữa hai con người, đâu có tội tình gì đáng để bị người đời chê bai như vậy? Nên đừng đánh giá những nỗi đau của kẻ khác nếu như không thể làm được điều ý nghĩa duy nhất là cảm thông với họ!
Đừng!Nếu như người ta không còn muốn cố gắng để vun đắp cùng nhau nữa thì một mối quan hệ sẽ tự thôi mà đổ vỡ. Nếu hai con người đã chẳng còn muốn tiếp tục trân trọng nhau trong đời thì sẽ tự động mà rời xa. Chia ly khi ấy sẽ chỉ giống như một sự giải thoát ngọt ngào. Còn khi, người ta vẫn đang thực sự thiết tha nhau nhưng gặp phải biến cố không mong muốn nào đó trong cuộc đời, thì trải qua đủ những tổn thương và nước mắt, họ âu cũng đã tự có được cho bản thân câu trả lời. Sẽ là cùng với nhau bước tiếp hay chấp nhận buông tay thì sẽ dựa vào chính thứ tình cảm của bản thân chứ không phải những lời nói của người ngoài cuộc. Chỉ có như vậy, khi chính ta muốn tự mình cam tâm thì mới có thể cảm thấy thanh thản.
Vì vậy, làm ơn, đừng khuyên ai đó trong đời từ bỏ tình cảm của chính mình.Điều đó, thực sự rất tàn nhẫn.
Sưu Tầm.