Tạm biệt…Và xin chào tôi!

30 Tết, cũng giống như 29, bến xe vắng một cách kỳ lạ. Đọc báo mới thấu, mọi người chẳng mặn mà gì với xe khách nữa, một phần vì chọn phương tiện cá nhân về quê, không ít người thưởng cho mình một chuyến du lịch sau một năm dài vất vả. Ngồi trên xe, tôi bỗng giật mình về chính bản thân tôi. Mấy ngày nay, tôi thi thoảng lại tự hỏi “sao hôm nay nhiều hoa thế nhỉ?”, rồi mới nhớ ra là tháng củ mật rồi.Quả thực, nếu không có khẩu hiệu hay nhạc nhẽo ầm ĩ ngoài đường, thì với tôi cũng không khác ngày thường là mấy, có chăng là người xe đi lại vội vã hơn, mà đặc sản Hà Nội là tắc đường nên những ngày này tôi không một chút cảm xúc. Tôi đã trơ với sự kiện từ khi nào. Có lẽ, năm qua là năm có quá nhiều chuyện đến với tôi, buồn có ,vui có nhưng áp lực là nhiều hơn cả.Chúng ép tôi đến kiệt sức, để rồi nặn ra một quyết định mà đến giờ và sau này, tôi vẫn rùng mình khi nghĩ về khoảnh khắc ấy. Quyết định của đời người, của sự nghiệp, của trưởng thành, thực sự rất đáng sợ. Những chuyện ấy đã vờn tôi chẳng khác nào một con lật đật không thể nào ngã.Kết quả, tối đã chai lý với cảm xúc tự bao giờ.Hoa thế chứ nhiều hoa nữa, hát nữa với tôi cũng thế thôi.

Năm 2019 đã đi qua, Cái tết con Chuột đã ngấp nghé ngoài cửa và trong lòng mỗi người dân Việt Nam. Năm 2019, năm có quá nhiều chuyện đối với mình, thay đổi cuộc đời mình, năm đã dạy cho mình rất nhiều bài học mà cái vỏ bọc màu hồng của xã hội hóa ra không tồn tại.Tình bạn và tình yêu, suy cho cùng cũng chỉ là phù du, lại càng mơ hồ hơn khi bạn chưa có gì trong tay.Tạm biệt 2019, năm mình căm ghét nhất , cũng là năm mình cảm ơn nhiều nhất. Cảm ơn cậu, người đã dạy cho tôi bài học về lòng dạ con người. Cảm ơn những trận ốm, giúp tôi hiểu thấu được sức khỏe đáng giá nghìn vàng. Ai rồi cũng khácTất cả có lẽ chỉ là lời nói.”Dù chuyện gì xảy ra, cũng chẳng có ai ‘vẫn mãi bên m’ đâu, có chăng là vài lời hỏi thăm sáo rỗng”, “Hôm qua tôi là kẻ thất bại, hôm nay tôi chưa thành công, nhưng ngày mai sẽ là thời kì tươi sáng…”. Chào 2020, 2020=1010*2, phải chăng là lời nhắc nhở con dân phải nỗ lực gấp đôi năm cũ,đạt thật nhiều điểm 10 trong mục tiêu của mình ? Nếu năm 2019 là năm vạch cho mình kế hoạch, thì năm nay sẽ là năm chứng minh thành quả cho mọi người.Thời gian sẽ trả lời tất cả. “Khi bạn muốn từ bỏ, hãy nhớ đến lý do bạn bắt đầu !”. Câu nói đã thay đổi cuộc đời tôi, cứu rỗi linh hồn tội nghiệp này khỏi vũng bùn của áp lực khó khăn.Người tính không bằng trời tính, vậy nên, đừng quá cố gắng optimize mọi thứ, tất cả chỉ phát sinh khi ta bắt tay vào thực hiện.Ta còn trẻ còn lý tưởng, còn đam mê.Sẽ không có gì ngăn cản bàn tay ta lướt trên bàn phím, chẳng có gì ngăn ta cống hiến, xây đắp tương lai.Nếu chỉ sống cho bản thân, một túp lều tranh hai trái tim vàng là đủ.Nếu sống cho nhiều điều khác, cho nhưng người tội nghiệp có hoàn cảnh như mình đã trải qua, thì nỗ lực cả đời cũng không đủ.Hãy sống tốt với nhau, nếu không giúp được thì ít nhất cũng nên im lặng.Cuối cùng ai cũng về với cát bụi, nhưng có những ai đến đưa bạn về đất mẹ ,là cả một bài học suy ngẫm cho những người còn thời gian để nỗ lực, phấn đấu vì lý tưởng đời người.Bớt lãng phí thời gian, sống chậm lại, bạn sẽ thấy thời gian quý giá đến mức nào, như tôi đã giác ngộ được.Trong khi bạn bè đang sống trong một thế giới theo “đúng lộ trình”, thì tôi ngồi trên chuyến xe cuối cùng, ngắm nhìn Hà Nội về đêm và nghĩ về quãng thời gian khó khăn phía trước.” Cô đơn là khoản thuế đắt giá để duy trì bộ não phức tạp, cũng là mở ra một xã hội mới khi ‘trưởng thành sớm’ “. Tôi có một tuổi thơ không dễ dàng, bạn cũng có khoảng thời gian khó khăn. Điều quan trọng là ta nhận được gì sau đó.

Tạm biệt 2019, năm không bao giờ quên.

“The quieter you become, the more you are able to hear”

~Kali Linux~

Leave a reply:

Your email address will not be published.

Site Footer

Sliding Sidebar

Facebook