Tôi đã bỏ lỡ một ngày chủ nhật,ngày mà đáng lẽ ra tôi có thể hoàn thành nhiều mục tiêu hơn,thay vì sống bê tha từ sáng tới tối.Thật nực cười và đáng xấu hổ,khi mà ngày hôm qua,tôi đã hùng hồn rút ra bài học về việc quý trọng thời gian,để rồi viết thêm vào trong nhật kí,như một sự kiện vĩ đại trong đời.Gió đêm thật lạnh,lang thang ngoài trời với chiếc áo khoác sờn rách mỏng tanh,tôi càng thấm thía những gì tôi đã bỏ lỡ trong một ngày chủ nhật đầy trân quý này,ngày mà đêm hôm trước tôi đã vạch ra kế hoạch cụ thể cho sáng hôm sau.Việt Nam thắng,đó là cả một sự nỗ lực tuyệt vời của cả đội,thứ tôi luôn tôn sùng bấy lâu,mà chỉ vì chút vui thích tầm thương của bản thân,tôi đã vứt bỏ không suy nghĩ,để rồi giờ đây,một sự hối hận khôn cùng đang gặm nhấm lòng tự trọng cùng với những cơn gió vô tình lạnh lẽo xào xạc trên những tán cây khô khốc.Đến đây thôi,không than vãn,không lải nhải,không hoài niệm,phải luôn cải tiến,luôn hướng đến tương lai,nhân vô thập toàn,không có hành động nào bạn làm là vô ích,chỉ là nó có ích cho ai vào lúc nào mà thôi.Ngồi đây dằn vặt thì được gì,chỉ càng đánh mất thười gian vàng bạc,rút ra bài học cho bản thân mới là điều cần làm.Tự hứa với mình,hôm nay là ngày cuối cùng phá bỏ nguyên tắc vì những lý do không chính đáng.Thời điểm tốt nhất để làm việc là hôm qua,thời điểm tốt thứ hai là ngày bây giờ.Tôi tạm tha cho cậu lần này,bản thân ơi.cố lên!
Còn bạn,bạn đã làm điều gì khiến bản thân hối hận chưa?
~Dev.Cold~