Một sáng chủ nhật như bao ngày cuối tuần khác, anh thức dậy khi mà mặt trời đã chiếu rọi khắp căn phòng, mặc cho những cơn gió mùa đang phập phù trên mái nhà, những tia nắng dịu dàng của mùa đông khiến anh cảm thấy thật nhẹ nhàng và ấm áp. Chẳng cần rửa mặt hay đánh răng, như một thói quen, anh bước xuống quán nước bà hàng xóm, vớ lấy cây điếu, vo ven lấy một bi thuốc lào, cho lên miệng rồi “hex”, một cảm giác nâng nâng không thể nào diễn tả khiến anh lịm đi trong tíc tắc. Nhấp một ngụm chè anh bừng tỉnh, đã bao lần anh tự nhủ với lòng mình, từ mai về sau, sẽ không bao giờ còn cái cảm giác đấy nữa, từ bỏ một thói quen theo anh bao năm tháng chưa bao giờ lại khó khăn đến như vậy. Nhưng từ nay trở đi anh phải bỏ !
p/s : viết vu vơ vậy thôi, chứ bác nào nhìn thấy em ở quán trà đá bắn thuốc lào thì đừng cười em nhé =)))
1 comments On Hơi thở cuối cùng
Lâng lâng chứ không phải nâng nâng