Về nhà thăm gia đình là sự lựa chọn cuối tuần của tôi.nếu không về,tôi sẽ giam mình trong phòng ,cày tiếp phần mình chưa tốt.ngày chủ nhật của tôi dành trọn cho bố mẹ,cuối năm bận rộn,tranh thủ về quê phụ giúp 2 cụ,lớn tuổi rồi nhưng vẫ phải nuôi ba chị em ,nhiều khi cũng chạnh lòng.biết sao giờ,bản thân ,sau bao ngày tháng suy nghĩ trăn trở,đã quyết địn con đường này ,thì chỉ biết cố gắng đến cùng thôi,dù đi chậm,còn hơn là dừng lại.nếu hôm nay không về,thì với tiến độ công việc ngày một nhiều thêm,sẽ rất lâu nữa tôi mới có thể về nhà.bố mẹ trong căn nhà trống,con cái đi học,đi làm,con nhìn mà còn thấy cô đoen biết nhường nào.bài vở nhiệm vụ ẫn đều đều tăng lên,một ngày không code là một ngày thiệt thòi,nhưng,là thiệt về lý thuyết ,còn tinh thần tôi lãi gấp trăm lần,khỏi nói ,nghe tin tôi về,hai cụ mừng biết nhường nào,mình cũng cảm thấy vui.mục đích chúng ta vất vả làm lụng là gì chứ?chẳng phải để thấy nụ cười hạnh phúc của người thân hay sao?kiến thức là mãi mãi,có thể học lại,nhưng cơ hội thấy nụ cười của cha mẹ,thậm chí đếm bằng lần.cuộc sống vô thường,chúng ta lao đầu vào công việc,chìm đắm trong dòng người vô cảm ngoài kia,để rồi chợt nhận ra ,mình trở thành người máy tự khi nào,chúng ta vùi đầu vào đồng tiền,để rồi không thấy bố mẹ nơi quê nhà ,ngày đêm mong con trong nỗi cô đơn dai dẳng đến nhường nào!đã bao lâu rồi,bạn chưa về thăm gia đình?tất nhiên,sinh lão bệnh tử là điều không thể tánh khỏi,nhưng ta có thể làm cho vòng đời ấy dài hơn,ý nghĩa hơn từ những điều nhỏ nhất.công việc,tiền bạc là vô hạn,còn nụ cời hạnh phúc của người thân là hữu hạn,thậm chí tính bằng giây.sắp tết rồi,bạn biết phải làm gì rồi chứ?
P/S:tiền bối Linh và Tiền bối Hòa đừng giận vì một ngày lười code của em nhé!tiền bối Châu nhớ cộng điểm chuyên cần cho em nha!
~Dev.Cold~