Thứ sáu,ngày làm việc cuối cùng trong tuần,cũng là ngày kết thúc tuần học đầu tiên.Tôi chợt nhân ra bảng Ken của mình dường như chậm lại,không còn những nhiệm vụ đơn giản như đọc bài,xem video,…để tôi kéo xoành xoạch như trước,hôm nay mải làm mà sực nhớ chưa kéo Ken,tôi giật mình vì cả buổi nỗ lực chỉ kéo được một thẻ.tất nhiên không phải do lười biếng mà nhiệm vụ ngày càng nặng hơn.Lắng lại một giây,những dòng suy nghĩ thật lạ.mai là ngày nghỉ,nhưng với tôi,đó là một ngày chiến đấu nỗ lực,thười gian là vàng,quý trọng từng phút một.tôi hiểu mình phải làm gì.6 tháng chỉ như một cái chớp mắt,nếu lãng phí giây phút nào ,cũng chính là đánh mất tương lai.Phía trước là một chặng đường dài,nếu không chạy,bạn sẽ bị tụt lại mãi mãi.cám ơn Codegym đã cho tôi hiểu,công việc và thười gian quan trọng như thế nào,áp lực không phải là gánh nặng mà là bài tập cho ý chí tinh thần mỗi người nếu muốn thành công.tôi ơi,cố lên!