Một sự thật hiển nhiên rằng phàm là người thì ai cũng thích được mình trở thành quan trọng, nhận được nhiều sự chú ý của mọi người. Nhưng không phải ai cũng đạt được điều này và đó là lý do tâm mỗi người đã thủng một lỗ lớn mà không phải ai cũng nhận ra.
Từ đó mà hầu hết chúng ta đều nổi lên lòng đố kỵ, thậm chí ghen ghét với sự giàu sang, sung sướng, may mắn của người khác. Người hơn người hơn nhau ở chỗ rằng nhận ra điều đó để điều chỉnh tâm mình để chúng trở nên tốt đẹp, lành mạnh hơn.
Có người thể hiện lòng ganh ghét, đố kỵ ra ngoài nhưng có người lại chôn kín nó trong lòng, âm thầm hãm hại người khác. Một khi thấy ai đó có thành tích, địa vị, vinh dự, võ công hơn là ta nảy sinh ganh ghét, đố kỵ. Một khi tâm danh lợi của người ta nổi lên là không muốn ai có được danh tiếng hay thành tựu hơn mình. Họ luôn coi chính mình là trung tâm vũ trụ, là tài giỏi hơn người, chỉ muốn một mình thống lĩnh cả thế giới. Nhưng cũng vì thế mà họ ngày đêm lo lắng, sợ hãi, mệt mỏi, phải tìm đủ cách để triệt hạ người khác. Lòng đố kị sinh đau khổ, tâm bình an hưởng lạc cả đời. Những người như vậy dù có học được võ công cao cường, tài nghệ siêu việt thì rốt cuộc cũng chỉ có thể gây họa cho đời mà thôi. Sư phụ, người làm thầy cũng chỉ cần những đệ tử có đức cao, sẽ chỉ truyền dạy tinh hoa chân truyền cho họ.
Đố kỵ cũng là một loại ác tâm đó là lý do vì sao người hiền lành vẫn gặp đau khổ cũng như những đệ tử thiếu phẩm chất đạo đức sẽ chỉ mang lại tai tiếng, làm mất thanh danh bao đời mà sư phụ đã khổ công gây dựng nên vậy.
Ít ai hiểu rằng cái chân của cuộc sống là: Vui cho niềm vui của người khác, hạnh phúc cho hạnh phúc của người khác thì ta sẽ được nhiều hơn ^^