Bài này viết về một người bạn của mình. Nếu không có nó làm tấm gương, có lẽ mình không trở thành một con người như bây giờ. Có thể nó không đọc được những dòng này vì còn bận công tác trong miền Nam. Nhưng mình vẫn viết vì trong lòng còn nhiều tâm sự, suy nghĩ. Mình viết để nhớ lại những bài học, những lời chỉ trích mà khi xưa nó hay dành những từ ngữ trần tục nhất để xả vào mặt mình.
Tính đến thời điểm hiện tại, cũng phải được 10 năm chơi với nhau rồi, nhiều người xung quanh vẫn hỏi tại sao mình và bạn mình khác nhau nhiều như vậy mà chơi được với nhau lâu đến như thế. Mình là một đứa trầm tính, ít giao tiếp với mọi người, mẫu người sống nội tâm, yêu màu tím, ghét màu hồng, thích sự thủy chung và ghét sự giả dối. Còn bạn mình là một người sôi nổi, luôn là tâm điểm của mọi bữa tiệc, luôn được các cô gái vây quanh, một hotboy chính hiệu. Vậy mà thằng đấy lại rất nền tính, khiêm tốn và hiểu biết sự đời. Nó không phải là kiểu người tự coi mình là tài giỏi, là thông minh. Cái số nó thế đấy, nhiều lúc cố tỏ ra phải đẹp trai, phải sáng giá thì chả bao giờ đạt được, mà cứ ung dung, bình thường, là chính mình thì những thứ kia lại xảy đến.
Mình nhớ hồi học đại học, mình được xếp vào loại học lực khá. Còn nó thì đối nghịch hẳn, là đứa học kém nhất lớp, chuyên bỏ tiết, bỏ bê việc học hành. Nhưng cái số nó dở hơi, nó ngồi cạnh mình ngay từ năm nhất. Hắn ta nói ngay từ lần đầu gặp mặt là vì muốn nhờ vả chuyện học tập, lúc đấy mình cũng hơi sốc vì chưa gặp ai như vậy. Mình cũng do dự, chưa muốn giúp, vì hồi đó mình nghĩ mình là người tài giỏi, là người đặc biệt nên có mình nghĩ mình có những đặc quyền hơn người khác (Sau này mình mới hiểu ra rằng mình chỉ là một hạt cát trong sa mạc mà thôi). Do vậy, mình mới có cái suy nghĩ tuổi thơ rằng “vì cá nhân là người xuất chúng, nên mình có thể tự làm được, không cần sự trợ giúp của người khác, có thể thành công mà không bao giờ gặp phải trở ngại”. Thế mà sang đến năm sau, mình lại là cái đứa nhờ vả nó nhiều, và cũng là đứa nhiệt tình giúp nó. Mình còn nhớ trước cái hôm làm ĐATN, mình với nó thức đến 5 giờ sáng để hoàn thiện bản vẽ cùng các tài liệu đi kèm. Cuối cùng nó được ra trường đúng hạn còn mình ở lại ôn tập thêm năm nữa.
Mình nhớ nó khuyên mình rất nhiều thứ. Nó không bảo mình phải thay đổi giống nó mà nó chỉ luôn luôn bảo phải dám đối diện với bản thân, dám nhìn ra cái sai của bản thân để mà tiến bộ. Đối với nó, giá trị của một con người được thể hiện bằng những khuyết điểm, những khó khăn mà người ta gặp phải. Vì chẳng ai sinh ra mà là thần đồng, sinh ra ở “vạch đích” cả. Sau một thời gian thì những thần đồng, những “người thắng cuộc” kia sẽ còn lại gì nếu họ không liên tục phát triển bản thân họ. Nó luôn tâm đắc với câu nói rằng “Thông minh chỉ có 1% là bẩm sinh, còn 99% là do luyện tập”. Nó công nhận mình là một người giỏi, là một người có tài, nhưng mà lắm tài thì chắc chắn là nhiều tật. Mà cái tật kinh hãi nhất là ngộ nhận mình là mặt trời tỏa nắng còn người khác chỉ là những hành tinh quay xung quanh. Nó là người chỉ ra những điều mà mình thường lờ đi để bảo toàn cho cái suy nghĩ “I’m special”. Nó bảo rằng mình là một đứa bảo thủ và không có lòng cầu tiến. Mình có thể giỏi nhưng sẽ có người còn giỏi hơn, nó luôn hỏi mình sẽ làm gì trong trường hợp đó ?. Nó khuyên mình không nên cảm thấy mừng, cảm thấy hạnh phúc khi hơn được người ta mà nên lo lắng cho những thứ mình không biết. Có nhiều chuyện trong cuộc sống của nó chưa được hoàn hảo nhưng nó không ngại những thứ đó. Trái lại nó dám nhìn thẳng vào sự việc và tự nhủ bản thân rằng mình cần phải cố gắng hơn nữa. Nó là người suy nghĩ thoáng, có tư tưởng cởi mở và nhìn sự việc ở nhiều góc độ khác nhau.
Nó là đứa mình luôn quý trọng. Với mình người bạn thân, người quan tâm mình luôn là người dám nói thẳng những điều khó nghe. Nhiều lúc nghĩ lại, nếu không có nó, có lẽ mình vẫn còn đang bay bổng ở một chân trời nào đó mà quên mất rằng mình vẫn đang ngồi dưới mặt đất. Vẫn phải sinh hoạt, vẫn phải ăn uống như những con người ở hạ giới. Đúng vậy, mình không phải là một người đặc biệt. Người đặc biệt nhất lại là người kém cỏi nhất, lại là người có cuộc sống trần tục nhất.