“Những ngày trở lạnh…”

“Những ngày trở lạnh…”

“Trong xã hội bộn bề những lo toan, con người như bị cuốn vào vòng xoáy của tham vọng. Dần dần, cụm từ “ sống chậm” ngày cảng được nêu lên nhiều hơn, ăn sâu vào tiềm thức những con người tội nghiệp, mệt mỏi với 24 vòng kim giờ nặng nề quay. Như thể hiện nỗi thất vọng của mình về loài người vội vàng ấy, mẹ thiên nhiên đã lấy mình làm gường cho những đứa con mù quáng bước đi trong màn đêm đen đặc ấy. Mùa đông năm nay đến chậm. Ta đã đón cái Tết trong một hoàn cảnh chưa từng có, co ro với lớp áo bông dày trong một khoảng thời gian không thể dài hơn. Cái lạnh không chỉ đến muộn, mà còn chậm rãi nhích từng chút một. Quê hương đón tôi từ nơi thành thị ồn ào bẳng một cơn mưa âm ỉ, như dòng nước mắt hạnh phúc âm thầm của u tôithoar nỗi nhớ con, để rồi chưa rũ hết mùi xa lạ của thành phố, đất mẹ tiễn tôi trong một chiều đông giá lạnh, với từng đợt gió rít xào xạc qua khung cửa, như tiếng lòng đứt ruột xé gan của người mẹ lặng nhìn con một mình bước đi trên con đường đầy gian truân của tuổi trưởng thành. Đất trời giá lạnh, chẳng phải lưu luyến một mùa sắp qua, mà đó là bài học của cuộc sống về tình cảm con người, khiến ta càng thêm trân trọng những giây phút ấm áp bên người chúng ta yêu thương, bên ly cà phê trong tiếng cười hạnh phúc ngắm nhìn đất trời dần chuyển mình, rũ bỏ lớp áo già nua mà đón lấy sức sống căng tràn của những ngày đầu xuân.” Làm người lãi nhất là tình cảm”, cha tôi vẫn luôn trầm ngâm như vậy. Quả thực, con người hơn nhau ở cái tình, cái ý thức và bãn lĩnh để có thể hoàn thành chữ “người”…

Cuối ngày, những chuyến xe buýt chầm chậm dừng đón khách, rồi lại vội vã hòa mình vào dòng chảy của thời gian, như những gì xã hội đang vận hành. Trên xe buýt ồn ào đông người, già có, trẻ có, nam thanh nữ tú lại đặc biệt nhiều. Một người phụ nữ luống tuổi bước lên, lúng túng với lên tay cầm cao quá đầu khi xe chuyển bánh, để rồi loạng choạng theo những vòng cua. Tồi nhìn một lượt qua những người trẻ tuổi, thật ngạc nhiên khi họ đều đã ngủ.Những con người ấy, mới vài phút trước còn chuyện trò rôm rả, bàn về đề tài xã hội được gia với những câu từ không thể nào “văn minh” hơn, giờ đây, đều “nhắm mắt”. Tôi bật cười, lặng lẽ đứng cạnh cô ấy, nếu xe có phanh gấp thì cũng hạn chế những điều không hay. “Đánh thức” họ dậy đơn giản thôi, nhưng để một vẻ mặt hậm hức hướng về người phụ nữ luống tuổi thì không hay cho lắm, huống hồ họ thường hay nhún nhường từ thuở xa xưa. Bất chợt, tôi thấy thật lạnh. Gió ngoài kia, có lạnh đấy, nhưng sao băng giá bằng lòng người ? Với một người gần như chưa biết cảm giác ngồi ghế là gì như tôi, đây không phải lần đầu tiên tôi cảm thấy lạnh. Đôi khi, hơi ấm không phải từ cơ thể tràn trề sinh lực tuổi hai mươi, mà từ những bàn tay già nua khô héo, nhường nhau từng khoảng trống trên những chuyến xe nghịt người.

“Tầm thường” không đáng sợ, thứ đáng sợ là thói quen sống một cách tầm thường. Lười một chút, chơi một chút, ngủ thêm một chút, bản thân thấy thật hạnh phúc. Điểm thấp một chút, kệ, bạn bè cũng chẳng hơn. Thức khuya học bài ư? Mặc, bạn bè rue đi chơi mất rồi. Thay đổi tư duy ư? Tại sao chứ? Tôi chỉ là một con người bình thường…

Hà Nội những ngày cuối đông. Ta thức dậy, đón bình minh bằng một màn sương dày lạnh lẽo, như tầm nhìm tăm tối không có mục tiêu. Ta tạm biệt một ngày mệt mỏi cùng những cơn mưa rả rích, như tiếc cho một ngày chẳng vào đâu. Ta sống để đếm vòng quay kim đồng hồ, để tắt năm lần báo thức rồi cuống cuồng hòa mình vào vòng luẩn quẩn không có đường ra. Ta chưa một lần tự hỏi “ta là ai? Ta sinh ra để làm gì ? cuộc sống này muốn gì ở ta ? sứ mệnh của ta là thay đổi thế giớ, hay chỉ đơn thuần mang lại hạnh phúc cho mọi người ?  « Ta đọc sách, đọc như thể một nhà thẩm định, khen hay khi đọc những câu văn đầy triết lý, để rồi cất nó vào tủ và ngắm nhìn như một vị thần linh. Thật tầm thường !

Cha tôi thường bảo ’’ngày trước, bằng tuổi mày là có mấy đứa con rồi đấy ‘’. Tôi biết ông đùa, nhưng sau tiếng cười ấy là lời răn dạy của ông phải nỗ lực , phấn đấu cho xứng nam nhân, cho ra con người trưởng thành. “Phàm đã là nam nhân trong thiên hạ, trước khi muốn đặt môi mình lên khuôn miệng xinh đẹp của nữ nhân nào đó thì trước tiên phải có trách nhiệm đổ đầy cơm vào”, cũng là có cái sâu xa của nó.

Lại một đêm tắt đèn sau khi đón bình minh. Tôi nghĩ về sứ mệnh của mình, trong căn phòng nhỏ giữa chốn ồn ào này. Liệu rằng, hy sinh để trở thành người trưởng thành và làm một người bình thường như bao người, tuân theo quy luật lâu nay vẫn vậy, cái nào hơn ? Thật khập khiễng khi so sánh như vậy, vì cái giá phải trả là khác nhau. Lựa chọn phụ thuộc vào suy nghĩ và mục tiêu của ta. Cha mẹ sinh ta ra, nuôi ta đến khi ta nhận ra mình là ai. Khi đó, còn đường phía trước là của riêng ta, do ta lực chọn và bước đi trên chính đôi chân này.

Hà Nội, chốn ồn ào tấp nập, thật lạnh quá…’’

~Dev.Cold~

Leave a reply:

Your email address will not be published.

Site Footer

Sliding Sidebar

Facebook