Một ngày thực sự mệt mỏi.Rời codegym vào lúc 8h tối,sau lời nhắc nhẹ nhàng của một chị cự kì dễ thương.Lê đôi chân đang cơ cứng sau gần 12 tiếng ngồi một chỗ,bỗng nhiên thấy cô đơn sao đó.Cảm thấy cuộc sống thật quá áp lực,phải lựa chọn giữa “Enough” or “More”,cảm thấy công việc như một gánh nặng,là thứ bào mòn thể chất và tinh thần,mà không mang lại sự hài lòng.Nói cách khác,công việc,đối với nhiều người,là thứ cực kì đáng ghét mà hầu hết chúng ta đều có thái độ không mấy thoải mái với nó.Những dòng suy nghĩ tiêu cực ấy sẽ còn đeo bám tôi mãi cho đến khi về phòng,nếu không có một tràng cười trẻ con chợt vang lên.Ba đứa bé bán hàng rong,vừa cười vừa chạy trong bộ quàn áo sờn rách,mong manh giữa đêm đông lạnh giá.Đứa nhỏ nhất,có lẽ chưa đến tuổi đi hoc.Ngày trước ở quê,tôi chỉ nhìn thấy những hình ảnh này trên TV,không ngờ cảnh tượng ấy lại đang hiện diện trước mặ.Tôi không ngạc nhiên vì điều đó,thứ làm tôi phải suy ngẫm là tràng cười giòn giã kia,một tràng cười trong sáng,hồn nhiên hết mực,vô cùng đáng yêu của lũ trẻ ,và chúng còn là những đứa bé bán hàng dạo.Trong khi trước mặt là bao đứa trẻ đang chơi đùa đồ chơi đắt tiền ,mặc quần áo thật đẹp trong vòng tay nâng niu từng chút của bố mẹ,thì những đứa trẻ ấy,vì hoàn cảnh vì cuộc sống mưu sinh đời người mà không thể quyết định được số phận của chính bản thân mình.Nhưng nụ cười vô tư không toan tính ấy mới đáng để ta suy ngẫm.Lâu nay,chúng ta bị cuốn vào vòng xoáy của bộn bề công việc,của gánh nặng cơm áo gạo tiền,để rồi quên mất đi giá trị cuộc sống.Đã bao lâu rồi bạn không cười,bao lâu rồi bạn chưa cảm thấy một ngày thoải mái trong công việc?bao lâu rồi bạn mới có thể yêu cái ngày thứ hai đáng ghét đó?”Chưa bao giờ” là câu trả lời không hiếm.Tại sao vậy?dù công việc của bạn là gì,thì bạn vẫn rủng rỉnh trong túi,có thể mua bất kì thứ gì mình thích,ăn những gì mình thèm,còn lũ trẻ kia,chúng không có bất kì thứ gì ,kể cả ước mơ.Tại sao bạn ngày ngày đón bình minh và về tổ ấm bằng khôn mặt nặng nề,rồi cáu gắt cả với ngững người thân yêu,còn lũ trẻ kia luôn thường trực trên môi những nụ cười rạng rỡ.Tất cả nằm ở cách nhìn nhận vấn đề,ở thái độ của bạn với công việc,với cuộc sống và với chính bản thân mình.Coi nó là đơn giản thì nó sẽ là đơn giản,coi nó là nghiệm trọng thì nó mãi là gánh nặng đeo bám ta ngày ngày.Niềm vui trong cuộc sống gần gũi lắm,không phải đâu xa xôi.Chỉ cần một lời chào hỏi,một ánh mắt trìu mến của người ta thương cũng đủ để ta vương vẫn sốt ngày dài.Nếu nhìn công việc,thứ nuôi sống bản thân và gia đình,là thứ gì đó cực kì xấu xa tệ hại,thì cả cuộc đời bạn chỉ là một màu u tối xám xịt.Nếu không có hứng thú với công việc,hãy nhớ lại tại sao mình lại ở đâ ngày hôm nay,lý do nào khiến bạn lựa chọn công việc này,sao ngày ấy mình yêu nghề đén vậy mà bây giờ mình thay đổi nhiều quá?mình đã từng một thời OT đến sáng mà không biết mệt,sao bây giờ mình chỉ nhìm kim trôi,chờ mong khoảnh khắc tan ca là phóng xe thật nhanh về nhà nghỉ ngơi.Thái độ là thứ cực kì mạnh mẽ,nó quyết định đến tất cả hành dộng của bạn.Một thái độ tốt,tác phong đúng đắn sẽ mang lại hiệu quả không ngờ.Ngược lại.người nhìn đời bằng đôi mắt xám xịt,sẽ chẳng bao giờ thấy được vẻ đẹp của bình minh.Thái độ không tốt sinh ra cáu gắt khó ở,ảnh hưởng đến người khác.Cứ vô tư đi khi còn sống trên cõi đời này.làm vừa thôi,đủ gây dựng tổ ấm là được rồi,nhiều tiền để làm gì khi nó là nguyên nhân khiến ta mệt mỏi,rồi cũng chẳng ôm theo mà sang thế giới bên kia được.Vì vậy,hãy rèn cho mình một thái dộ làm việc thật nghiêm túc ,thoải mái và tích cực.Một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ,hãy cời nhiều hơn,bạn sẽ không chỉ cảm thấy hạnh phúc mầ bạn còn truyền cảm hứng cho mọi người xung quanh,lan tỏa những điều tốt đẹp trong cuộc sống.Hỹ dậy sớm hơn một chút,ra ngoài hít thở ngắm bình ,bạn sẽ thấy cuộc sống này thú vị và đáng yêu biết nhường nào!Chúc may mắn!
~Dev.Cold~