Mùi hương tàn cánh hoa sữa…

“Học vất vả lắm hả con? Cả tuần nay không thấy điện về, nhớ ăn uống vào, đeo khăn vào không lại ho thì khổ lắm con ạ…” Đã lâu, tôi chưa gọi về nhà. Công việc thật vội. Ngay như tối nay thôi, nếu chị Dung không lên nhắc, có lẽ tôi vẫn ngồi đấy đến khi cái lap chết sặc cũng nên. Thời gian trôi qua thật chậm mà cũng thật nhanh. Nhắm mắt cái là hết một ngày, và giờ thì Tết con chuột đã rục rịch gõ cửa. Dòng đời cứ thế qua đi, tôi thấy mình thật bận rộn, đến mức, ngay cả việc viết blog giờ cũng là việc xa xỉ đối với tôi, có thể bạn thấy nực cười, nhưng với một người 1h sáng mới mò về phòng từ quán cafe để ké mạng thì có thể lắm chứ. Chỉ mong mỗi sáng thức dậy có thể ngủ thêm được 5 phút, ước saoo mình thông minh hơn một chút để có thể xử lý công việc nhanh hơn.”Tại sao anh lại phải khổ sở như vậy?”.Vâng, không ai ép ai phải làm việc cật lực, nhưng thời gian thì có thể. Anh có thể dùng thời gian để giải trí, hay làm việc một cách thư thả, còn tôi, tôi sẽ dùng thời gian đó để đẩy mình tới giới hạn, buộc bản thân phải bứt phá,trưởng thành và tài giỏi hơn ít nhất là so với ngày hôm qua, đó là thành công mức “more”. Hôm nay, trên đường về,bớt chợt, mùi hoa sữa cuối mùa thoáng qua, rất nhẹ nhưng đủ mãnh liệt với một kẻ si mê mùi hoa kén người hưởng như tôi.Mới sực nhận ra, tàn mùa rồi đấy. Thực sự, thời gian là thứ gì đó thật tàn nhẫn và vô tình, chẳng chời một ai, chẳng quay lại hỏi han vạn vận dù chỉ một lần.Cuộc điện thoại của mẹ dưới quê làm tôi như bừng tỉnh. Cảm thấy mừng vì bản thân làm việc hiệu quả không ngừng nghỉ, nhưng cũng phiền lóng vì vòng luẩn quẩn của thời gian. Mình còn trẻ mà, ước mơ hoài bão còn chờ ta ở phía trước, bây giờ không nỗ lực, sao có thể mơ đến thành công?

“Mẹ ơi! Chờ con nhé”

~Dev.Cold~

Leave a reply:

Your email address will not be published.

Site Footer

Sliding Sidebar

Facebook