Không nằm ngoài dự đoán, Nghỉ một ngày thôi à mình đã học chậm mất một bài. Cái dạ dày chết tiệt vẫn chưa về một phe với chủ nhân đáng thương của nó. Không còn nhiều sức nữa mà huyên thuyên, vô tình nhớ lại một kỷ niệm rất đáng nhớ trong cuộc đời mà mình đã viết lại thành bài với tất cả niềm kính trọng. Xin phép đăng lên đây, coi như niềm an ủi cho cái bụng tội nghiệp của mình T.T
” Ngày hôm nay thật dài,kim giờ chầm chậm quay cùng tiếng lộc cộc từ bàn phím.Việc quả là nhiều,tưởng chừng như biển Đông hết nước thì cũng chưa hết việc. Sau khi tắt bóng đèn cuối cùng,tôi lững thững rảo bước về nhà trên đôi giày thể thao mòn đế.Chợt bắt gặp gánh hàng rong vội lướt qua,thơm mùi xôi,ấm nồng của hạt dẻ.Tôi chợt nhớ tới kỉ niệm ở trạm xe bus,khá lâu rồi,nhưng tất cả ùa về cứ như vừa mới hôm qua vậy.
Đó là ngày cuối tuần thì phải,sau những tuần học mệt nhoài,cộng thêm cũng lâu rồi chưa về thăm nhà,tôi xếp đồ đạc bắt xe về quê.Khổ nỗi quê tôi tuy không xa nhưng không thuận đường nên khó bắt xe,chờ khá lâu mới ó một chuyến.Vừa ngồi chờ xe,tôi vừa suy nghĩ vu vơ,về việc học,về tương lai và gia đình,cả việc ở quê nữa.Những dòng suy nghĩ rời rạc cứ tiếp nối trong đầu khiên tôi không nhận ra ,chiếc đòn gánh đặt cạnh tôi từ túc nào.
-Bắt xe về quê à cháu?
Cô bán hàng mở lời cùng nụ cười tươi trì mến
-Dạ cô.cuối tuần được nghỉ nên cháu về thăm nhà .Cô hay bán hàng ở đây ạ?
-Vậy à cháu,ừ lâu lâu về chơi cho khuây khỏa,vừa cho nhà đỡ nhớ.cô bán đây cũng lâu rồi,cũng hay nói chuyện với sinh viên như cháu.Thế cháu quê ở đâu?
những câu hỏi câu trả lời cứ nối tiếp nhau,xen lẫn những nụ cười chẳng thể nào ấm áp hơn.Vốn con nhà nông,tôi tìm được sự đồng cảm với những người lao động,tuy vất vả nhưng tấm lòng học vô cùng bao dung rộng lượng.
-À,mà cháu có biết hôm nay là ngày gì không mà cô thấy người ta bán nhiều hoa quá?
Ngày gì nhỉ?19/10đâu phải lễ tết gì?
-Chắc là mai 20/10 nên hoa nhiều cô ạ!
-Vậy à,thảo nào cô thấy nhiều hoa với quà lắm!
Ngừng một chút,cô qua sang hỏi tôi một câu mà tôi không thể nào quên:
-Thế 20/10 là ngày gì vậy cháu?
Tôi lặng người lúc lâu.Chao!Tôi phải trả lời sao đây?Cuộc sống bộn bề những lo toan vất vả,chỉ có mấy ngày tôn vinh ca ngợi những con người nhỏ bé nhưng vô cùng cao cả ,vĩ đại này.Cô ơi,chắc cô thấy tanh niên mua hoa với quà nhiều lắm phải không?họ mua tặng người yêu,bạn bè thì nhiều,trong rừng hoa đủ sắc màu ấy,có được mấy bông dành tặng những người như cô?Tôi chợt nghĩ,học sinh mua hoa và kẹo tặng người học thầm mến bằng chính đồng lương của mẹ,bằng mồ hôi và nước mắt thầm lặng của con người ngày qua ngày chỉ biết hy sinh cho chồng con.Đời cô đã vất vả quá nhiều,đến ngày cả dân tộc ca ngời cũng không nhận ra.Tôi nhớ đến mẹ,lớn tuổi rồi nhưng vẫn phải làm lụng nuôi mấy chị em tôi ăn học.Cô thật tệ quá,sao ngày này mà lại không nhớ chứ?
-Cô ơi,là ngày phụ nữ Việt Nam ,ngày của các bà các mẹ như cô ấy ạ!
Cô ngập ngừng,hơi cúi mặt nói nhỏ:
-Vậy à cháu!
tôi chẳng dám nhìn cô nữa,vì tôi biết,cô,cùng bao người mẹ khác,đang cảm thấy tủi thân lắm.Cả đời người,mấy ai được nhận quà từ chồng từ con,mấy ai được nghe lười chúc ấm áp từ những người mình yêu thương nhất,hơn cả bản thân mình?Bán mặt cho đất bán lưng cho trời,có là cách học sống ,ngày qua ngày,vô hình và lặng lẽ.Cô còn bảo,còn cài ngày gì gần tết ấy,mà người ta mua mấy cái hộp hình trái tim nhiều lắm,còn nhiều hoa hơn hôm nay,toàn thanh niên mua thôi.Cô hỏi con cô một lần rồi mà quên mất,gì tin tin ấy,ừ đấy đấy valen tin.cô cũng chẳng biết ngày gì,nhưng nhìn người ta mua mình cũng thấy vui,mà hộp bé xíu mà đắt ghê cháu ạ,bẵng cả ngày bán chuối của cô,vậy mà người ta vẫn mua đông thật cháu ạ!
Tôi gật đầu cười,dạ vâng sau những lời tâm sự của cô.Bỗng nhiên,tôi thấy thương mẹ già ghê gớm.Xem phim tình cảm bao lâu,mà chưa một lần cất lời: “Con yêu mẹ!”,thương cả những con người vất vả ,chật vật với cuộc sống chưa xong,đâu còn điều kiện mà ca với ngợi,quà với cáp.Trước khi muốn ăn ngon,thì phải no cái bụng đã.Qủa thực vậy,dòng đời bon chen khiến ta quên di bản thân mình,quên đi giá trị cuộc sống,những vẻ đẹp mà ta cả đời tìm kiếm,cõ lẽ,là những điều bình dị quanh ta mà thôi.Mục đích ta vất vả là gì?chẳng phải để thấy nụ cười hạnh phúc trên môi người ta yêu thương hay sao?Áp lực công việc học tập khiến ta đau đầu bực bội ,rồi mang điều không vui về nhà,trút lên người mẹ tần tảo,sẵn sàng lắng nghe tâm tư nguyện vọng của chúng ta,đôi khi ta cáu gắt ngang bướng,khiến mẹ ta phiền lòng
“ Ai còn mẹ xin đừng làm mẹ khóc
Đừng để buồn lên mắt mẹ nghe không!”
Chuyến xe cuối ngày đã tới,chầm chậm nhữn vòng quay uể oải,mệt nhoài.Tạm biệt cô,không quên chúc cô luôn vui vẻ,bình an,tôi vội bước lên xe.Giờ này ở nhà,mẹ đang mong tôi lắm,không biết bà đã ăn cơm chưa,hay vẫn chưa đi làm về,rồi bận bịu nấu nướng ,dọn sẵn rồi chờ con về cùng ăn.Tôi bỗng thấy có lỗi với mẹ.Lâu nay ,mải mê công việc mà tôi ít khi nói chuyện với mẹ,mà chủ yếu là bà gọi hỏi thăm tôi.Tôi đâu biết rằng,cha mẹ về già cảm thấy cô đơn biết nhường nào,trẻ cậy cha già cậy con,không nhớ sao được,nhớ đến khóc cạn nước mắt ấy chứ.như Mẫu thân Lý Qùy ngày trước,vì nhớ con trai biệt tích mấy chục năm trời mà ngày đêm khóc thương,đến nỗi đôi mắt không còn thấy bình minh được nữa!Chao!Tình mẫu tử cao cả đến nhường nào!
“Mẹ ơi,con đến nơi rồi,mẹ ra đón con nhé!MẸ!”
~Dev.Cold~