Cả cuộc đời này, người mà bạn mắc nợ nhiều nhất và duy nhất chỉ có cha mẹ mà thôi.
Cho dù bạn giàu có hay nghèo đói, cho là là người dân bình thường hay quan lại quyền quý, đều phải ghi nhớ đối xử thật tốt với cha mẹ mình.
Người xưa có câu, “Bách thiện chi thủ hiếu vi tiên”, điều thiện có rất nhiều, nhưng chữ hiếu phải đặt lên hàng đầu, bởi không gì sánh bằng chữ hiếu.
Khi con ra đời, một tiếng cha gọi thật đơn giản, nhưng cha chính là người để con dựa dẫm cả đời.
Một tiếng mẹ gọi thật dễ dàng, nhưng mẹ chính là người sẵn sàng hy sinh tất cả vì con.
Cha mẹ là người cho ta sinh mạng, nuôi dạy ta trưởng thành. Cha mẹ yêu thương ta vô điều kiện, còn thế giới ngoài kia phải có điều kiện thì mới yêu ta.
Ở trong mắt cha mẹ, ta giỏi giang cũng được, ta sa sút cũng không sao, vẫn cứ là tài sản quý giá trong tay cha mẹ. Hiếu thảo với cha mẹ là cách cải thiện số mệnh tốt nhất.
Cha mẹ càng già đi, thời gian để ta ở bên cạnh cha mẹ ngày càng rút ngắn lại. Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, con muốn nuôi mà cha mẹ chẳng đợi được.
Ai cũng bận rộn ngày ngày kiếm tiền, giờ giờ giải quyết công việc. Liệu có được mấy dịp trở về nhà, ăn cùng cha mẹ bữa cơm, nói vài câu chuyện với cha mẹ mà không vội vội vàng vàng?
Gia đình như bến cảng để con thuyền tránh gió. Ngoảnh đầu lại, vẫn chỉ có cha mẹ ở nơi quê nhà ngóng trông từng bước chân con cái trở về.
Để trả món nợ sinh thành, người làm con tốt nhất vẫn là cố gắng sống tốt và hết lòng phụng dưỡng cha mẹ. Làm cha mẹ vui lòng không phải lúc nào cũng nghe theo ý cha mẹ răm rắp, vì cha mẹ cũng là người, cũng có lúc đúng lúc sai.
Cái gọi là “trả nợ”, thực tế là tâm ý hướng tới của mình chứ không phải chỉ có vật chất. Không có mục tiêu thì trả sao cho dứt, trả bao nhiêu mới hết và trả bao giờ thì xong.
Cha mẹ già rồi, xin đừng để họ cô đơn!
Cha mẹ lớn tuổi rồi, xin hãy chăm sóc họ nhiều hơn.
Cha mẹ khổ cực nhiều rồi, xin hãy yêu thương họ thật nhiều. Nghe lời Phật dạy về lòng hiếu thảo để thấy chúng ta đã hiểu sai như thế nào.
Thật ra tâm nguyện của cha mẹ rất đơn giản, không phải nhìn xem ta kiếm được bao nhiêu tiền, có bao nhiêu năng lực ngoài xã hội để đem lại cuộc sống giàu sang đến đâu cho họ.
Mà cái cha mẹ cần, chỉ là nếu có thể, ta giành thêm thời gian về nhà, để cả gia đình được đoàn viên ăn cùng nhau bữa cơm nhà.
Suốt cuộc đời này, ta mắc nợ cha mẹ quá nhiều. Nhất định phải dốc lòng mà trả lại món nợ không bao giờ sòng phẳng ấy, có như vậy thì đời người mới coi như viên mãn.