Lương 10 ngàn đô la và bát cháo 30 ngàn nhân ngày sinh nhật vợ
Người ta bảo rằng mối tình đầu thường hay tan vỡ, có thể điều đó đúng. Sau 11 năm, chúng tôi đã là mối tình đầu, tiến hôn nhân và đỗ vỡ.
(truyenngan.com.vn – Tác phẩm tham dự cuộc thi viết “Những câu chuyện cuộc đời – Lần 2”)
***
Người ta thường bảo, tình đầu bồng bột, thiếu chính chắn nên thường không bền lâu. Tôi không tin vào điều đó, nên luôn cố gắng hòa hợp, đến giờ đã hơn 11 năm kể từ khi chúng tôi gặp nhau. Năm ấy tôi chỉ 18, còn anh 23, tôi bước chân vào đại học, cũng là lúc anh ra trường và bắt đầu sự nghiệp.
Mẹ tôi thường dạy chúng tôi rằng, hãy đến với người thật lòng yêu con và con cũng yêu người đó. Đừng quan điểm giàu nghèo, vì tiền bạc không làm nên hạnh phúc. Trèo cao con sẽ té đau.
mat-trai-cua-dong-tien
Anh là một anh chàng nhà nghèo nhưng chịu khó, có chí cầu tiến, thông minh, nhưng học không giỏi vì có tính hơi lười 1 tí.
Những năm đầu quen nhau, tôi không dám cho gia đình mình biết nhà của anh, vì sợ cho mẹ thấy nhà nghèo quá sẽ không cho tôi thương anh và quen anh nữa, thế nên tôi cứ phải giấu. Đến sau này, gần đến ngày cưới tôi và anh mới dám dẫn cha mẹ của tôi ghé nhà anh chơi, vì sau 7 năm làm việc nghiêm túc, anh đã mua được một ngôi nha tạm ổn và tươm tất hơn nên mới ngỏ lời mời cha mẹ tôi đến cho biết nhà.
Chúng tôi đã trãi qua rất nhiều những khó khăn và sóng gió. Nước mắt tôi vẫn cứ âm thầm rơi, phần vì nhớ anh đi làm xa, phần vì anh hơi vô tâm. Những năm đầu quen, có khi 9 tháng anh mới đi làm về và chúng tôi mới gặp anh. Nhưng tôi tin rằng, tình yêu sẽ làm cho mọi khoảng cách gần nhau hơn. Sau này lịch công tác rút ngắn còn 6 tháng và giờ là 4 tháng thì hai người mới gặp nhau. Mọi người bảo đó là số phận, yêu thì phải chấp nhận và chịu đựng.
Lần đầu tiên anh làm tôi đau, khi ấy khi đang quen tôi, anh còn vương vấn mối tình cũ, thế là chia tay tôi trong một thời gian rất dài. Sau đó anh quay lại, giải thích là do thử thách.
Rồi chúng tôi cũng cưới sau 7 năm hẹn hò, tôi hạnh phúc. Tôi nghĩ là tôi hạnh phúc lắm.
Vào thời điểm khi cưới, lương anh khoảng 2 ngàn đô, nhà anh bắt đầu có cái nhìn không thiện cảm với tôi, khi người ta bắt đầu khá giả hơn, những cảm nhận tốt về nhau sẽ giảm, hoài nghi sẽ tăng lên. Lúc đó, tôi bị mắng là đồ ham của nên mới cưới anh. Tôi ngỡ ngàng, vì sao nên cớ sự này. Tôi sinh ra trong gia đình khá giả, nhà có mấy chục ngàn mét vuông đất đai, thu nhập cha mẹ tôi ổn định và còn hay giúp đỡ con cái gầy dựng sự nghiệp. Những lời miệt thị, xem thường, những lời mắng chửi, tôi không nghĩ nó dành cho người và người nữa. Tôi đau lòng lắm, nhưng vẫn cố gắng chịu. Tôi dọn ra nhà trọ sống, vì chồng tôi đi công tác 6 tháng mới về. Từ một đứa vô ưu, từ khi quen anh, tôi đã khóc rất nhiều, nhiều khi còn nghĩ quẩn nữa.
Anh về, vẫn bênh vực nhà anh, tôi càng đau khổ.
Rồi hai chúng tôi ngồi lại bên nhau, nói chuyện và quyết định cùng nhau lên Sài Gòn sống. Tôi chuyển công tác, công việc càng khó khăn, anh cũng tìm việc ở Sài Gòn để vợ chồng ổn định cuộc sống. Được gần 1 năm, anh bảo sống ở SG không quen nên anh lại chọn con đường đi làm xa. Tôi một mình dọn cả cái nhà trọ về quê.
Tôi về quê tìm việc và bắt đầu lại mọi thứ, anh vẫn thăng tiến trong công việc của anh. Lương anh, ba mẹ anh giữ. Lâu lâu đưa tôi một ít. Nếu tôi nhắc về lương, anh sẽ bảo cưới anh vì tiền à? Nên sau này, tôi không nói tới tiền bạc nữa. Có lần cãi nhau ở nhà anh, anh xô tôi ngã. Lần đầu tiên tôi cảm thấy đau nhói trong lòng.
Tôi không biết chồng tôi có bao nhiêu tỷ, nhưng tôi vẫn sống trong căn nhà trọ ở quê, và khóc rất nhiều. Tôi không hiểu vì sao, số phận lại trêu đùa với tôi như thế.
Đó là khi tôi lấy tất cả tiền dành dụm và quyết định xây nhà. Anh mắng tôi. Mắng như chưa bao giờ được mắng. Tôi vẫn xây nhà với sự giúp đỡ của cha mẹ ruột. Cha mẹ bảo không thể để tôi khổ nữa.
Khi anh về thấy ngôi nhà ngon lành, nên không mắng nữa. Ba mẹ anh thì chê khu đất không tốt,…. Do hồi đó làm gì có tiền để mua đất chỗ tốt đâu, tiền ba mẹ giữ hết rồi. Rồi có lẽ do ngại, anh lấy ít tiền góp vốn xây nhà để được ở chung.
Lương anh bảo chia 5 phần cho ba mẹ ruột, 5 phần cho tôi. Nhưng lương ba mẹ nhận đủ, còn lương của tôi thì tháng lặn tháng hụp. Riết rồi tôi cũng chẳng quan tâm, tới đâu hay tới đó. Đôi khi viện lý do này nọ, nếu tôi ý kiến sẽ bị bảo, cưới anh vì tiền.
Bốn năm sau cưới, chúng tôi vẫn chưa có con, chi hơn trăm triệu để thụ tinh ống nghiệm, bị bảo là tốn kém, trong khi lỗi đến từ hai phía. Nếu như chồng tôi ở nhà thường xuyên, tôi vẫn có khả năng mang thai tự nhiên. Khi tôi chuyển phôi, nhà hết lương thực dự trữ, nhờ anh đi mua thì anh lại thoái thác, bận chơi game, nên có gì thì ăn nấy. Nhà bẩn, toilet dơ cũng không giúp tôi dọn trong những ngày yếu ớt. Tôi phải tự dọn dẹp, lao nhà,… kết quả là chuyển phôi đều không thành công. Nhưng tôi vẫn cố gắng, vì nhà mà không có con cái thì buồn lắm. Những nỗi đau về sức khỏe, tâm lý và tác dụng phụ của thuốc, chỉ một mình tôi biết thôi. Anh cũng không mặn mà chuyện con cái, chỉ áp lực từ phía ba mẹ anh thôi.
Ống nước nhà hỏng, tôi tự sửa, sơn nhà giữa trưa, tôi đội nắng đi sơn, anh thì ngủ trưa cho khỏe để chiều đi đánh bóng bàn. Anh cười hả hê, vợ anh giỏi như anh phụ hồ. Tự nhiên thấy buồn dễ sợ. Tôi hoài nghi về giới tính của chồng mình.
mat-trai-cua-dong-tien-1
Sinh nhật hay ngày lễ, tôi chẳng bao giờ nhận được món quà nào được trao chuốc cả, 200- 300 ngàn là hạnh phúc lắm rồi. Chọn cái quần 600 ngàn là anh bảo mắc. Lương hiện tại của chồng đã hơn 10 ngàn đô la. Sinh nhật tôi hay lễ, chẳng có quà đâu nha. Sinh nhật ba anh, thì đi nhà hàng, chọn món nào đắc mà ba vui.
Gần đây là sinh nhật của tôi, tôi thèm cháo gà, 30 ngàn thôi, không quá đắt đúng không. Tôi không đòi quà, chỉ mong anh dẫn tôi đi ăn cháo gà thôi. Anh dẫn tôi đi ăn cháo vịt, vì anh bảo anh thích ăn thịt vịt và tôi cũng không có hoa hay quà…
Tôi thấy đời bạc bẽo, tôi đã thương yêu và chăm sóc anh ấy hơn 11 năm, nhưng trong lòng anh, dường như tôi chưa bao giờ tồn tại. Tôi bắt đầu nghĩ đến việc sẽ cho qua đi mối tình đầu đầy những tủi hờn. Có ai trong hoàn cảnh của tôi không. Tiền bạc có phải quyền năng lắm không, sao tôi thấy chua, chua chát quá.
Khi bạn thấy một ngôi nhà to, khi bạn thấy một người đàn ông thành đạt. Bạn có bao giờ nghĩ về người vợ hậu phương của anh ấy như mình không. Các cô gái trẻ có ham tiền mà háo hức đến. Đời chua lắm bạn ạ, khi họ khó khăn, bạn sẽ cùng họ bước qua giông bão. Khi họ đứng trên đỉnh vinh quang, bạn sẽ bị vùi không thương tiếc.
Nhiều khi cũng cám ơn đời vì chúng tôi chưa có con, chưa có những ràng buộc phải trách nhiệm với con cái và sự trưởng thành của nó.
Khi đã đối xử với tôi không tốt, dù có cho tôi một núi vàng, với tôi điều đó là vô nghĩa. Tôi không bao giờ muốn cha mẹ tôi buồn, nhưng nếu tôi cứ âm thầm chịu đựng cho hết cuộc đời, chắc có thể chỉ có cuộc đời con gái của cha mẹ bị chôn vùi trong một cuộc tình chẳng ra sao cả.
TRINH DANGVAN