Cho t trải lòng một chút…
Có ai ở đây quen và yêu nhau qua mạng, lại yêu xa không?
***
la-em-bat-dau-cung-la-em-ket-thuc
Tao với hắn quen nhau năm 2015 trên mạng vì cùng fan Arsenal, yêu nhau như thế gần 3 năm trời. Chưa có cơ hội gặp mặt nhau cm ạ. Hắn là người Thái Nguyên, học Hà Nội, t thì ở tận Sài Gòn. Trong khoảng thời gian dài đằng đẳng cho một tình yêu qua mạng, một tình yêu xa cách kia, chưa bao giờ có cãi vã, chưa bao giờ hai đứa cảm thấy chán nản, dù đôi lúc vẫn có gì đó chạnh lòng nhưng vẫn động viên nhau cùng cố gắng để có ngày gặp và bên cạnh nhau bù đắp từng ấy thiệt thòi hai đứa phải chịu.
Bạn bè hay trêu hắn lắm, vì nghĩ t lừa lọc gì của hắn, yêu hắn cho vui vậy chứ không bao giờ có kết quả. T biết hết, nên luôn luôn cố chứng minh rằng t yêu hắn thật lòng và nghiêm túc nhất. Hắn cũng rất thương và tin tưởng t, thậm chí còn khoe với mẹ hắn chuyện tình cảm của hai đứa nữa, mẹ hắn có lần còn gọi điện gặp và nói chuyện với t.
Đáng lẽ ra hè này hắn tốt nghiệp ra trường sẽ vào với t cm ạ. Thế mà ông trời lại trêu đùa với t. Đầu năm nay t bị tai nạn phải bỏ mất một chân, t suy sụp lắm, t mệt mỏi và suy nghĩ rất nhiều, t không nói cho hắn biết chuyện và đến bây giờ hắn cũng không biết được. Một đứa con gái tật nguyền như t thì làm sao có thể mang đến hạnh phúc cho hắn được, cách trở đủ thứ rồi còn phải chịu thêm điều này nữa t biết phải làm sao đây, t quyết định buông tay, im lặng và rời xa hắn như chưa từng tồn tại. Thế là t cắt đứt mọi liên lạc, xóa tài khoản facebook, xóa hết rồi cm ạ. T biết im lặng như vậy là một điều quá tàn nhẫn. Nhưng t chẳng còn sự lựa chọn nào khác nữa. Đến bây giờ t chưa từng hối hận vì quyết định này, mặc dù đau lòng nhưng chỉ cần hắn có được hạnh phúc xứng đáng hơn là t an lòng…
Khoảng thời gian t phải chịu đựng đau đớn thể xác lẫn tinh thần, t lại nhớ hắn hơn bao giờ hết, khóc hoài khóc mãi vẫn kh hề quên đi dù một chút nào…
Hằng ngày t vẫn đều đặn vào fb xem cuộc sống của hắn thế nào, vì set chế độ bạn bè nên t còn vào cả từng nick bạn bè của hắn nữa, hắn đã ra trường rồi, thỉnh thoảng vẫn thấy nhậu nhẹt tán gẫu với bạn bè… Hắn ổn t thấy nhẹ lòng hơn đôi chút…
Mới đây thôi t giật mình khi thấy hắn đã thay avt mới rồi, một cô gái xinh xắn được hắn yêu thương gọi là my pig…
T có khóc cũng không khóc nỗi chỉ thấy cổ họng đắng chát… Là t bắt đầu cũng là t kết thúc cơ mà.
Ba năm của t, không gặp nhau lấy một lần, bây giờ ngay cả buồn vì hắn cũng không còn đủ tư cách nữa rồi. Hắn có hạnh phúc riêng rồi, còn t đến lúc phải từ bỏ hắn vĩnh viễn khỏi tâm trí, rồi t cũng sẽ được hạnh phúc phải không?