Chắc hẳn mọi người ai ai cũng có ít nhất một kì nghỉ hè đáng nhớ của riêng mình, nó để lại nhiều niềm vui và những trải nghiệm đáng nhớ trong cuộc đời bạn và tôi cũng thế, tôi có một kì nghỉ hè để lại nhiều khuông bậc cảm xúc, vui có, buồn có và có cả bất ngờ, rồi các bạn sẽ được biết ngay thôi.
***
Sau một năm học dài trôi qua điều các bạn mong chờ nhất đó chính là nghỉ hè đúng không, bởi vì các bạn được tự do làm điều mình muốn, có bạn sẽ đi du lịch, lên kế hoạch đi chơi với bạn bè hoắc ở nhà phụ giúp bố mẹ .v.v…, còn tôi đã lên kế hoạch cho bản thân đó chính là đi làm thuê, để kiếm thu nhập riêng và không phải xin tiền bố mẹ. Nhưng tôi lại gặp một sự cố đó chính là mẹ tôi không cho tôi đi, thì lúc đó tôi cố năn nỉ mẹ và nhờ ông bà, bố, anh với dì khuyên mẹ, và kết quả vẫn là không, khi đó tôi thực sự chán nản đã thế thằng em họ của tôi nó còn khoe với tơi rằng nó đã kiếm được việc làm ở Cửa Lò, tôi nghĩ mà tôi tức ắ, cũng nhờ thằng em họ mà tôi đã lên kế hoạch để được đi làm, trước tiên là phải xin về quê chơi và đã thành công, sau đó tôi nhờ một người dì của tôi đó là dì Lan tìm việc giúp tôi, bởi vì gì ở Cửa Lò mà ở đó là một nơi du lịch nên sẽ có nhiều nhà hàng tuyển nhân viên, trong lúc đó tôi đang ở nhà ông bà ngoại chờ tin từ gì quá lâu, sau đó tôi được một người chị rủ đi làm chung và tôi đã đồng ý. Trước lúc tôi đi thì tất cả mọi người trong nhà ai cũng biết trừ mẹ tôi, bởi vì tôi trốn mẹ và ông bà, cậu với dì cũng giấu mẹ rằng cho đi làm, đọc đến đây có lẽ các bạn sẽ nghĩ tôi là một đứa con hư vì đã trốn mẹ đi đúng không, nhưng không sao điều đó chưa chắc gì đã nói lên được con người tôi.
ky-nghi-he-dang-nho
Sáng ngày hôm sau, chị đón tối lên Tp.Vinh đi làm, đó là một quán ăn bình thương nhưng ngày mai là ngày khai trương quán, nên chị em tôi bắt tay vào dọn dẹp quán đến trưa, bác chủ quán có nói với hai chị em là chỉ bao ăn không bao ở nên đã cho chúng thôi nghỉ sớm để đi kiếm trọ, rất may đã tìm được trọ gần quán và chuyển đồ vào, dọn dẹp sạch sẽ sau đó là nghỉ ngơi. Trong lúc đó cậu của tôi có gọi hỏi tôi là ‘ tại sao dì Lan kiếm được việc rồi sao không làm ở chỗ gì mà lại ra Vinh làm ‘, tôi cũng hoang mang tột độ bởi vì dì không nói chuyện này cho tôi biết, cho nên tôi đã gọi hỏi dì và nói ” dì kiếm được việc cho tôi tại quán của cháu gì tại Cửa Lò chiều dì lên đón rồi đưa ra quán làm luôn, chứ mi ở Vinh làm không gần ai cả với lại ở trọ mẹ mà biết được thì chết không ai chịu cho đâu” vậy là tôi đành phải nghỉ việc tại quán, tôi cảm thấy có lỗi bởi vì ngày mai quán khai trương chắc chán sẽ đông khách mà lại chưa kiếm được người phục vụ, nhưng chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến.
Đến chiều, tôi được ra quán mà gì tôi giới thiệu, ấn tượng đầu khi tôi thấy quán đó là quán nằm ở ven biển, khách đông kín nhiều người đi du lịch tắm biển và quán kế bên Quảng Trường Bình Minh của Thị xã Cửa Lò, khung cảnh rất đẹp trước quán còn có công viện nước rất rộng, ấn tượng đầu như cậy quả thật là không tồi đúng không nào, nói đến đây thôi tôi còn phải bắt đầu việc làm, bởi vì là ngày đầu tiện nên tôi khá là lúng túng không biết phải làm gì cả và cũng hoang mang lắm các bạn ạ, trước tiên mình sẽ giới thiệu sơ qua những người ở trong quán mẹ của anh chủ mình sẽ gọi là bà nội, bố mẹ của chị chủ mình sẽ gọi là ông bà ngoại và em của chị chủ sẽ gọi là Cuội nhé gọi như vậy cho gần gũi, mới đầu chị chủ giao cho mình thu tiền tắm nước ngọt ( những người tắm biển xong lên họ sẽ tắm sơ qua nước ngọt ) còn bà nội thì bảo chờ họ ra lấy xe rồi thu tiền tắm luôn, lúc đó tôi chả hiểu chuyện gì đang xảy ra cả và tôi vẫn thu tiền cho đến khi xảy ra chuyện, đó là bà nội thu tiền của một xe khách và trong số họ chỉ có vài người đưa tiền cho tôi nhưng vẫn thiếu, sau vài phút lời qua tiếng lại thì bên họ đã chịu trả đủ và bà nội chửi tôi nhưng cũng không hẳn là chửi bởi bì giọng của bà nội lúc đó khá to, nên tôi nghĩ mình nên tìm việc khác làm nhưng không hẳn bởi tôi còn đi bắt chuyện với những người bạn trong quán để hỏi này hỏi nọ và ai nhờ tôi làm gì thì tôi làm đó cho đến hết buổi, và tôi kết thúc ngày làm đầu tiên vào lúc 23:30 tối cũng khá là muộn, sau đó tôi dọn dẹp quán sạch sẽ, ăn tối và nghỉ ngơi sau một ngày làm việc. Ngày đầu tiên của tôi có vẻ không suôn sẻ lắm nhỉ, tôi nghĩ tôi còn phải học hỏi nhiều điều khi ở đây.
Những ngày tiếp theo của tôi vẫn bình thường, và tôi được phân nhiệm vụ và mời khách vào quán ăn uống bởi vì giọng nói của tôi rất dễ nghe hơn những người khách, nhưng tôi không làm được vì tôi khá là ngại tiếp xúc với người lạ đã thế còn phải biết cách ăn nói đẻ khách vào quán ăn, và tôi đã tìm được việc phù hợp với mình đó chình là phụ bếp và chạy bàn, công việc rất suôn sẻ cho đến một ngày bà tôi gọi cho tôi và nói mẹ tôi đã biết chuyện tôi đi làm nên mẹ có gọi thì ăn nói cho cẩn thân, lúc sau tôi gọi cho dì để hỏi thì gì nói mẹ biết chuyện rồi nói tôi phải nghỉ làm về nhà không thì mẹ bắt xe về đây đưa tôi về, tôi rất lo lắng không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, tôi chờ cả ngày nhưng không nhận được cuộc gọi nào từ mẹ nên tôi nghĩ sẽ không có chuyện gì.
Ngày hôm sau, tôi vẫn tiếp tục một ngày làm như bình thường nhưng vẫn lo lắng cho mình, nhưng đến chiều đã có chuyện xảy ra với tôi, đó chính là tôi bị một con kiến nhỏ cắn, chắc hẳn các bạn sẽ nghĩ bị con kiến cắn thì xảy ra chuyện gì cùng lắm chỉ xưng nhẹ và ngứa một xíu là xong, nhưng đối với tôi thì khác bởi vì tôi mắc một căn bệnh về da đó là viêm da cơ địa bệnh này thì tuỳ người mắc phải, còn tôi thì mỗi khi mà bị con gì đó căn là sẽ tụt huyết áp, dị ứng, ngất xỉu và ngứa ngáy khắp người, lúc mới đầu bị kiến căn tôi nghĩ chắc mình sẽ không sao chỉ là bình thường thôi nhưng về sau chân tôi ngày càng ngứa và mặt xưng lên , tôi đã xin chị chủ cho tôi nghỉ để đi khám, khi đến trạm tôi rất yếu không đi nổi được nữa và tôi ngất ngoài cửa may nhờ có cô y tá nhìn thấy đã đỡ tôi và kêu người, lúc tỉnh dậy tôi thấy gì và dượng ở bên cạnh, hỏi tôi đủ câu hỏi để xem tôi đỡ hơn chưa, một lúc sau tôi được tiêm hai mũi thuốc và uống thuốc tôi đã khoẻ hơn nhưng tôi lại bị đau bụng dưới, cô y tá hỏi tôi rằng :
Cô y tá: bé năm nay bao nhiêu tuổi?
Tôi: dạ! 16 tuổi ạ.
Cô y tá: thế đã có người yêu chưa?
Tôi: dạ chưa ạ.
Cô ý tá: trước giờ chưa yêu ai hay có người yêu cũ chưa?
Tôi: chưa yêu ai luôn ạ.
Cô y tá: thế trước giờ đã quan hệ với ai chưa?
Tôi: dạ chưa ạ. ( tôi hoang mang tột độ tại sao lại hỏi mình như thế nhỉ?).
Và cô y tá gọi gì tôi ra nói chuyện riêng, đúng lúc đó tôi buồn nôn và nôn may lúc đó có bác ở giường bên cạnh đỡ tôi nên không sao hết, khi nôn hết tôi cảm thấy mình hết đau bụng luôn và xin bác sĩ về nhà, khi trên đường về nhà thì dì nói là họ nghi tôi có thai nên đã nói gì mua đồ về thử và tôi không nói gì cả, tôi nghĩ ” chuyện gì đang xảy ra vậy khi không đi nghi mình mà khi đó mình chỉ bị kiến cắn, cái quái gì vậy “. Về đến nhà dì tôi gọi cho mẹ nói là tôi nghỉ việc về nhà rồi để lừa mẹ tôi, nói chuyện với mẹ dì kể với tôi là hôm qua mẹ mày chửi dì vụ cho mày đi làm xong còn nói nếu mày đi làm mà phải vào bệnh viện thì coi chừng mẹ mi, quả thực sang ngày hôm sau tôi bị luôn không thể tin được, sau đó do mệt quá tôi đã ngủ đến 10 giờ sáng ngày hôm sau đúng lúc dì vừa đi làm về, dì bắt tôi thử que xem có dính hay không và tất nhiên là không dính rồi hì hì, đến chiều tôi vẫn ra quán làm bình thường nhưng mặt tôi vẫn đang sưng, mọi người xúm vào hỏi thắm tôi đến nỗi bị chị chửi tách ra đi làm việc.
Kể từ khi tôi bị kiến căn, tôi chỉ làm ở trong quán ít khi được ra ngoài bãi cát để phụ con bạn chạy đồ, cho nên hơi nhàm chán, lúc đó nhỏ Hậu mượn điện thoại của tôi để soi gương, tôi cũng cho mượn nhưng đến tối quán đang đông khách thì nó lại gần tôi nói
Hậu: Ngân ơi! Tao nói mày biết cái này này đừng giận tao nhé?.
Tôi: Ok! Mày nói đi.
Hậu: Thật chứ, tạo sợ nói xong m chửi tao lắm.
Tôi: rồi rồi có gì nói lẹ coi đang bận nè.
Hậu: khi này tao để điện thoại màu lên bàn để thối tiền cho khách không may khách quơ ao phao làm rơi điện thoại bể rồi ( nó đưa điện thoại ra cho tôi xem).
Cảm giác của các bạn lúc nghe tin đấy như thế nào? Lúc đó tôi hơi tức nhưng cũng không phải do nó làm bể chỉ là sự vô tình của người khách, cho nên tôi cũng không trách nó với lại nó đã xin lỗi tôi rồi nên cũng bỏ qua chuyện này, tôi nghĩ nếu là người khác chắc gì đã bỏ qua như thế bởi vì tôi đi làm thêm để trải đời gặp chuyện như vậy là chuyện thường với lại tôi với nó cũng là người đi làm thuê chẳng lẽ lại bắt nó đền cho mình chiếc điện thoại mới, như vậy đâu có được đúng không, đến giờ nghỉ làm tôi có muộn máy chị chủ gọi cho dì nói chuyện để tính cách dấu mẹ, từ đó lâu lâu hì tôi lại ra quán để cho tôi nói chuyện với mẹ để mẹ khỏi nghi, và chiếc điện thoại của tôi bị bể thì thằng em họ 6 tuổi của tôi gánh giùm, thấy thương thằng nhỏ ghê nhưng cũng phải đành chịu thôi. Cũng may là con bạn cùng quán nó mới mua chiếc điện thoại mới nên nó đứa chiếc điện thoại cũ cho tôi dùng tạm cho đến khi tôi nghỉ làm, tôi cảm thấy mình rất đen đủi nhưng không dừng lại ở đây còn một chuyện đen đủi hơn nữa cơ.
Vào một ngày đẹp trời, cũng như mọi ngày và công việc của tôi kết thúc vào 12 giờ khuya, và tôi với nhỏ Hậu cùng hai anh trong quán ra biển tắm, lúc đầu tôi chỉ chơi ở gần bờ về sau tôi và nhỏ Hậu đi ra xa một chút để thả người lên phao trôi đi và hai anh thì bơi xong rồi nên đứng chơi với bác đang chuẩn bị đưa suồng ra đi câu mực, trong khi hai chúng tôi đang lơ lửng trên biển thì nhỏ Hậu nó thả chân xuống nước để đi vào bờ và nó gọi tôi, nói là đạp chân không thấy chạm đất tôi liền nhìn vào bờ thì thấy chúng tôi bị trôi ra biển lúc đó chỉ còn cách ôm phao đạp vào bờ và gọi hai anh, tôi đạp mãi đạp mãi chỉ nhích đi được một tí và rất mỏi chân hoảng loạn hai đứa điện cuồng gọi anh Nhật với anh Huy ở trên bờ, khi hai anh nhìn thấy chạy ra và hét ” cố đạp vào gần bờ đi ” , rất may vì tôi đã từng học qua một buổi học bơi nên đã đạp vào được bờ còn nhỏ Hậu thì vẫn ở ngoài đó, bác câu mực thấy thế đã đi suồng ra và 2 anh bơi ra kéo nó vào, lên tới bờ hồn tôi vẫn chưa về với xác, đôi chân đau và rất mỏi nên ngồi lê trên bãi cát, cũng rất may có hai anh với bác ở đó nếu không thì không biết chung tôi ra sao, chuyện này không để cho anh chị chủ biết nếu không bị nghe chửi và cấm ra biển chơi và anh Nhật với anh Huy cũng dấu cho, nhưng tôi đã quên còn bác câu mực đến chiều ngày hôm sau bác ấy nói cho mọi người biết, đến bữa cơm anh chị giáo huấn cho chúng tôi một bài và y như rằng là không được ra biển chơi nếu như anh chị chưa cho phép. Đúng chuẩn đen đủi đúng không các bạn, nhưng không hẳn là xảy ra toàn chuyện buồn chắc chắn là phải có những ngày vui đúng không chứ đâu thể nào toàn gặp chuyện buồn được.
Trước khi chúng tôi bị cấm ra biển chơi thì vài ngày trước đó giống như là ngày tụ tập vậy toàn bộ nhân viên các quán đều ra biển chơi rất đông tầm 30-40 người, chơi với nhau rất vui và chung tôi lên kế hoạch là lẻn vào công viên nước chơi, do họ làm lưới che ở ngoài biển cho nên phải kéo tấm lưới xuống để bơi qua, vào được bên trong chơi được mấy phút thì bác bảo vệ chạy ra đuổi chúng tôi bình thường vài người vào chơi thì không sao đằng này lại bào đông quá nên bị đuổi, do dông quá nên việc chạy ra cũng khó khăn chạy dưới nước cũng không dễ dàng gì, lúc tôi bước qua lưới thì bị ngã xuống nước chân mắc vào dây rất may có mấy người bạn đỡ cho tôi qua, khi ra ngoài hết ai cũng mệt nhưng mà vui, chúng tôi còn hẹn nhau khi nào tan làm sớm sẽ ra chơi.
Còn rất nhiều chuyện vui khác như là chơi bài quẹt nhọ nồi, đi chơi chợ đêm, quảng trường, thi nhau ăn mực chấm sì dầu mù tạc, các bạn cũng biết mù tạc hắc và cay đúng không, cuộc sống của tôi khi ở đây trải qua nhiều điều thú vị và đáng nhớ, nhưng đến khi tôi gặp chuyện rất buồn và đã xin nghỉ làm sớm lấy lí do là về để chuẩn bị đi học, một tuần sau tôi mới về Gia Lai, về đến nơi ai cũng nói tôi dạo này mập lên thế và không thể tin được tôi đã lên 7kg trong vòng 24 ngày ở Cửa Lò, đây cũng là cả một quá trình bởi vì khi đến giờ nghỉ ai cũng ngồi chơi một xíu rồi đi ngủ, những tôi với nhỏ Hậu thì lại đi ăn hết thứ này đến thứ nọ bảo sao lại không lên cân nhanh, thế là tôi phải giảm cân rồi khổ quá đi thôi, nhưng khi nghỉ làm cho đến bây giờ tôi vẫn giữ liên lạc với mọi người.
Kì nghỉ hè của tôi thật thú vị đúng không được trải nghiệm được nhiều điều và rút ra bài học học cho chính mình, một phần cũng nhờ vào may mắn nếu không thì tôi cũng không thể kể được câu chuyện này, còn các bạn khì sao kì nghỉ hè đáng nhớ của bạn như thế nào.