Bởi vì đại đa số chúng ta mong cầu sự thoải mái, tiện nghi nên không chịu nổi thiệt thòi, đi làm thích việc nhẹ nhàng nhất, hay lên xe, đến một cuộc họp, ta thường tranh chỗ tốt, còn người khác thì mặc kệ. Xem thêm: Đôi khi cho đi mà không cần nhận lại
Có thể thấy, mỗi một ý niệm hay hành động nhỏ, con người thường nghĩ về mình hơn là người khác hay tập thể. Và thậm chí là bạn tập trung lợi ích cho gia đình mình hơn bất cứ những người xung quanh khác cũng chính là tư lợi về mình.
Chúng ta quên mất niềm vui mang lại khi được giúp ai đó, cho dù bản thân không được thoải mái nhưng tâm ta lại được vui. Thử tưởng tượng mỗi lần ta ai nhận được sự hỗ trợ của ta và họ vui, ta cũng thấy vui đấy thôi. Chỉ khi không nghĩ cho mình mà chỉ nghĩ cho người khác và dễ có được niềm vui cao thượng.
Không đủ trí tuệ để đủ nhìn xa, trông rộng nên chúng ta thường coi trọng bản thân mình quá. Vì thế lòng mình trở nên nhỏ hẹp, đời sống ích kỷ, nhỏ nhoi, từ đó cuộc sống dễ sanh muộn phiền. Thay vì chăm chăm cho lợi ích của bản thân bạn nên làm những việc mà để khi về già ngồi gẫm nhớ lại những việc đó tự nhiên trong lòng thấy phấn chấn, an vui, thoải mái mỉm cười khi nghĩ về.
Chỉ khi không đặt mình trên tất cả ta mới xem nhẹ và hóa mọi thứ xung quanh trở nên đơn giản, từ đó lòng tự mở rộng, thường ban cho người khác những gì tốt nhất, với mình thì bình thường, như thế nào cũng được.