Em của hiện tại, vẫn than vãn về việc độc thân như một điều gì đó vui miệng nhưng lại chưa từng nghĩ đến việc sẽ thật sự có ai đó ở cạnh bên để gọi nhau là người yêu. Em của hiện tại, nói là lười yêu thì chính là không muốn yêu ai, cũng không muốn động lòng với ai.
Em dường như an phận mà cũng hài lòng với sự cô đơn của mình hôm nay. Có thể sẽ có đôi lúc tủi thân. Có thể sẽ có đôi lúc khao khát một tình yêu khi thấy những đoạn tình cảm thật đẹp mà ai đó dành trao nhau. Nhưng lại không nghĩ sẽ kiếm tìm cho mình một đoạn cảm tình như thế.
Bước qua nỗi đau ngày trước, em bây giờ, sợ bắt đầu càng sợ kết thúc. Sợ phải hết lòng rồi vẫn nhận về tổn thương. Sợ tiêu tốn của nhau bao nhiêu tháng năm dài cuối cùng vẫn chẳng về đâu. Sợ chính mình, vẫn còn mang theo những vấn vương ngày cũ chưa nguôi ngoai. Sợ trái tim, sau bao đớn đau ấy vẫn chưa thể tiếp nhận thêm bất kì ai, bất kì đoạn tình cảm nào.
Càng trưởng thành, càng trải qua nhiều những ngọt ngược, nếm qua đủ loại mùi vị cuộc đời, chúng ta lại càng khó để có thể yêu một ai đó. Cũng dễ dàng chấp nhận sống dung hoà với sự cô đơn của chính mình hơn.
Làm một cô gái độc thân lại kiêu hãnh, hằng ngày bận rộn kiếm tiền, bận rộn chăm sóc yêu thương bản thân, bận rộn chăm lo vun vén cho cuộc sống của chính mình trở nên tốt đẹp hơn. Làm một cô gái độc thân lại kiên cường, xinh đẹp lại tài giỏi, làm những điều mình thích, đến những nơi mình muốn, bằng tiền mình làm ra, tuy rằng sẽ có chút vất vả, nhưng lại rất đáng tự hào. Em nghĩ, độc thân nhưng hạnh phúc, vẫn hơn yêu đương rồi tổn thương không phải sao?
Vậy nên, hãy độc thân thật tốt, cho đến khi một ai đó, đúng người, đúng thời điểm, nhân duyên sắp đặt, cuộc đời đưa lối dẫn đường gặp được nhau. Khi ấy chúng ta sẽ có thể từ những người độc thân hạnh phúc trở thành một cặp đôi hạnh phúc, nhé !
Sưu Tầm.