Tại thời điểm bạn đau khổ, bi thương và tuyệt vọng nhất, mọi người dường như đều quay lưng lại với bạn. Điều họ muốn thấy là thiếu niên vui vẻ tràn đầy sức sống mang đến niềm vui chứ không phải một con người đang bị nhấn chìm trong những cảm xúc tiêu cực.
Vậy nên trong khoảng thời gian ấy, bao nhiêu mệt mỏi bạn đều tự mình trải qua. Từ đấy bạn biết, đời này không chuyện gì bạn không thể vượt qua một mình nữa.
Tháng này có bộ phim mới ra khá nổi trên mạng xã hội. Ngày cuối tuần, bạn mua vé kèm một bắp một nước đi xem, trong rạp hầu như mọi người đều có đôi, còn bạn chỉ lẻ bóng một mình.
Nhưng bạn cảm thấy như thế cũng rất tốt, tự mình xem, tự mình chiêm nghiệm, khóc khóc cười cười đều không quản ánh mắt của người khác, nếu hứng lên còn có thể tự mình viết một ít cảm nhận về phim.
Sau khi xem xong, bạn lái xe dạo vòng quanh thành phố, gió mát dịu dàng thổi qua kẽ tóc, mơn trớn tâm hồn bạn, khiến cho lòng bạn dịu mát, tự mình cảm nhận hơi thở của đất trời, không phải chở theo gánh nặng phía sau, thật tốt.
Cuối cùng, bạn ghé lại quán nước quen mua cho mình một ly trà sữa hương lài, sau đó lái xe về nhà. Mấy tiếng không mở điện thoại, có không ít người nhắn tin rủ bạn đi chơi nhưng bạn đều lần lượt dùng lý do bận để từ chối.
Thực ra bạn không bận, chỉ là bạn không muốn cố tỏ ra vui vẻ trong những cuộc chơi ấy nữa, nhiều chuyện xảy ra, bạn quá mệt để giả vờ rồi. Bạn nghĩ, một mình có gì không tốt chứ, người ta cả đời bận lòng đi tìm tri kỷ, lại không biết tri kỷ tốt nhất là chính bản thân mình.
Cô đơn vốn dĩ không đáng sợ, đáng sợ là từ lâu bạn đã quen với cô đơn. Không muốn thoát ra khỏi vòng tròn an toàn của mình, cũng không muốn để người khác bước vào.
SƯU TẦM.