Cuộc đời là những chuyến đi bất tận, dài nhưng không phải là mãi mãi. Trên chuyến đi cuộc đời, hơn một lần ta đổi vé tàu hay ghé tạm những sân ga xa lạ. Cuộc đời, đắp đổi thăng trầm, vui buồn, mất mát và trải nghiệm. Để rồi già đi và chai sạn, để rồi quên tháng quên năm cho những đích dài xa tắp. Cho ước vọng, cho khao khát, cho những đam mê vật chất chốc nổi bạc tiền.
Ai dám nói rằng mình khôn ngoan cho đủ thôi dại khờ? Ai dám một lần nói thật to mình thấu hiểu hết những vòng quay số phận? Đi qua bao nhiêu tháng ngày sương gió, nhiều lúc vấn giật mình thảng thốt, nhiều lúc quay cuồng với ý nghĩ mình chưa làm gì cho chính mình, mình chưa hiểu nổi chính bản thân mình. Và nhiều lúc, quỵ ngã trước sức mạnh vô hình của bàn tay tạo hoá, cố gắng xoay chuyển, cố gắng chạy trốn nhưng cuối cùng vẫn phải là khuất phục.
Cuộc đời, bao nhiêu con người giống ta? Bao nhiêu mảnh ghép, bao nhiêu số phận? Ở trên đời này, chẳng ai là xấu hẳn cũng chẳng ai là tốt hẳn. Chỉ là ai tốt với mình, và ai hiện tại đang tốt với mình. Cái tốt thuộc về quyền lợi của đám đông. Cái đúng rơi vào tay kẻ mạnh. Nhưng đôi khi, lẫn trong đám bụi cát, vẫn có ánh sáng le lói của tình thương và lòng trắc ẩn. Chợt nhớ những lúc nhận được sự giúp đỡ chân thành từ những người vốn là đàn anh đàn chị, vốn là lớp người mà cả xã hội lên tiếng, khinh rẻ. Hành động xuất phát từ tấm lòng bao giờ cũng thiêng liêng và khó phai nhạt nhất. Tình nghĩa của những kẻ bất nghĩa mà không hề vô nghĩa.
Cuộc đời, cứ đi đi và khôn lớn. Cứ bước qua nông nổi rồi sẽ có ngày mạnh mẽ, cứng cáp. Sau những chốc nổi, sẽ kiên gan, sẽ can truờng, nhưng em tôi ơi, có bao giờ em nghĩ tới, để đánh đổi lấy cái mạnh mẽ ấy, là nhiều hơn rất nhiều một chữ mất mát, là không chỉ gói gọn trong hai từ “giá như”. Tuổi trẻ và sự hiếu thắng, non nớt và bất nhẫn, bao nhiêu người bước ra khỏi đường ray mặc định để xoã cho được sống đúng với bản chất. Nhưng có phút giây nào em giật mình, nghĩ đến chuyện ngậm ngọc của trai, nghĩ đến trầm hương của rừng. Em ạ, không phải viên ngọc quý giá nào cũng hình thành nhanh đến thế đâu, mỗi viên ngọc em cầm trên tay đong đầy bao nhiêu đớn đau thể xác, chỉ khi hạt cát rơi vào nhuyễn thể mềm nhũn, con trai phải tự tiết chất từ thân mình để bao bọc thành ngọc. Cũng chẳng phải cây gió nào cũng có trầm, chỉ những cây bị chém, bị gió quật, hằn vết đứt lên thân, cây mới ứa nhựa máu để hình thành lên khối trầm quý giá. Thành công nào cũng đo đầy bằng mất mát, đắng cay và nhẫn nhịn. Em không chịu nhẫn mình trước những thử thách nhỏ thì sao chạm được nấc của thành công lớn?
Cuộc đời, nếu hiểu được hết những triết lý, những bài học, nếu thấm được hết những giáo huấn ngay từ thuở thiếu thời thì có lẽ không cần ai phải trải nghiệm. Bởi lẽ, chỉ khi bước qua chính những gì mà người ta đã từng nói, chỉ khi đạt được độ chín về nhận thức mới có thể suy nghĩ thấu đáo về thế cuộc, về nhân sinh.
Cuộc đời, mỗi con người có một suy nghĩ, mỗi con người có một lối sống. Vậy nên, cố gắng để bắt người ta giống mình là không thể. Vậy nên mới phải lắng nghe và cảm thông, mới phải vị tha và độ lượng. Nhưng bởi vì là người, nên ai cũng ích kỷ. Bởi vì là người, nên ai cũng mải mê lo cho mình trước khi nghĩ tới người khác.
Có những giây phút ngược xuôi trên dòng chảy định mệnh, thoáng xa xót cho mình, thoáng thương cho những kiếp giống mình. Sinh ra từ khổ đau, lớn lên cùng khổ đau, và chết đi cũng trong đau khổ. Xa xôi rồi, chuyện nhân sinh thế cuộc.