Tôi không nghĩ rằng cuộc sống của mình bắt buộc phải có một mục đích riêng hay một khát vọng lớn; Tôi cho rằng việc cứ thả mình vào cuộc sống để tìm những điều thú tới khi chết đi cũng chẳng có gì sai.
Việc một người có đủ may mắn để sống với đam mê trong phần lớn tuổi trẻ của mình theo tôi quan sát thì cũng chẳng có nhiều; có người thì hoàn cảnh không cho phép, có người thì đi theo lối mòn của người thân nên mãi mù mờ về điều thực sự khiến họ hạnh phúc, có người chỉ đơn giản là đi mãi mà chẳng rõ mình “đam mê” điều gì.
Đam mê đối với nhiều người nghe như một điều gì đó thật lớn lao, một khát vọng tối thượng, một xa lộ mà chỉ cần nhìn thẳng và chạy hết sức mình. Con người thường truy tìm điều gì đó lớn lao làm họ hạnh phúc mà quên mắt rằng chính những chi tiết nhỏ xung quanh ta mới là điều chúng ta nhớ nhất, và chính những chi tiết trên chặng đường ta đi mới xây dựng nên cho ta một trái tim đầy yêu thương. Đâu ai có thể kết luận rằng mối tình vừa tan vỡ của họ chỉ có mỗi chịu đựng và đau thương, cũng chẳng ai có thể nói rằng trường học chỉ toàn kiến thức khô khan mà chẳng có tí vui vẻ nào.
Không phải ai cũng cần đạt được một thành tựu to lớn trong cuộc đời mình, một chớp sáng đầy ý nghĩa và sâu sắc, trong khi thực tế hầu hết con người cảm nhận những điều đó theo một cách nhỏ bé hơn ta tưởng tượng. Tôi cũng cho rằng điều này khiến nhiều người bỏ lỡ những điều khiến họ hạnh phúc, hầu hết là những thứ nhỏ bé. Họ dành cả cuộc đời tìm khiến một tia sáng để rồi quên đi mất rằng họ nên tận hưởng tất cả những khoảnh khắc nhỏ bé xung quanh trên chặng đường mưu cầu thứ “hạnh phúc” lớn lao mà họ hằng mong tới.