Coach lớp mình vẫn thường dặn mọi người cuối ngày phải phản tư để định hình lại kiến thức được học cũng như củng cố lại tinh thần xem mình đã thực sự cố gắng hay chưa, xem mình đã thực sự muốn đi đến chặng cuối của con đường hay chưa? Tuần đầu đi học, chưa có điều gì khiến mình phải suy nghĩ cũng như gặp khó khăn ngoài việc sắp xếp thời gian cho hợp lý. Dù sao thì mình vẫn hoàn thành được tất cả những công việc tồn đọng của tuần trước. Điều đó khiến mình thấy rất vui vì đạt được tiến độ học tập.
Hôm nay là buổi chia sẻ giữa Coach và lớp. Mọi người không ngại chia sẻ về bản thân, từ những nghề nghiệp trước đó, định hướng của bản thân đến những ước mơ sau này. Mình cũng vậy, cũng không ngại ngần chia sẻ về mình cũng như mong muốn trước lớp. Trước đây mình có những nỗi buồn, những lúc chán nản vì nhiều người nói mình không giống ai. Mình đã nghĩ mọi người không nói sai. Mình có những sở thích không giống với những người xung quanh, mình có những suy nghĩ, cách tư duy cũng không giống ai. Từ đó mình trở nên lầm lì, ít nói và ngại giao tiếp với mọi người. Không phải vì mình có ý coi thường họ mà chỉ vì mình không tìm được những người cùng sở thích để chia sẻ. Sau này, mình mới nhận ra rằng đó không phải là khuyết điểm của mình, không phải là điều mình phải xấu hổ. Bởi vì những thứ mình thích, những thứ mình dành thời gian cho nó mới là thứ định hình, phân biệt từng con người. Ai cũng có những câu chuyện riêng để kể, số phận của mọi người cũng khác nhau, có những nỗi buồn và niềm vui khác nhau, do đó họ thể hiện bản thân mình theo từng cách khác nhau. Quan trọng rằng mình tôn trọng những thứ của riêng họ. Khi hiểu ra được vậy, mình không còn những suy nghĩ lo lắng về bản thân, không còn ngại giao tiếp mà muốn tìm hiểu những người xung quanh, mình cũng muốn hiểu được họ. Họ cũng có những sở thích cá nhân khác mình mà.
Mình cũng có những ước mơ, cũng có những mong muốn. Nhưng mình tự dặn mình rằng không có những giấc mơ đẹp, những giấc mơ màu hồng vì “Hỏi sao những giấc mơ đẹp kết thúc lại nhạt nhẽo thế ? Là phải nhìn ta nằm đây với bao thất vọng tràn trề”. Mọi người vẫn hay nói rằng có ai đánh thuế ước mơ đâu, vậy thì hãy cứ mơ đi, mơ những giấc mơ hoang dại vào để rồi một ngày nhận mình không đủ tự tin để theo đuổi ước mơ đó. Thế nên, mình phải luôn biết sợ một thứ gì đấy, như lời của một bạn trong lớp mình. Mà có nỗi sợ nào kinh khủng hơn nỗi sợ chính bản thân mình. Bởi vì chính mình nhiều khi còn không hiểu nổi mình. Mình vẫn cứ vui đi, cứ nghĩ mọi thứ là đơn giản, là dễ dàng đi để rồi một ngày mình lại đuối dần, lại tụt dần mà có chính mình còn không hay biết. Mình sợ điều đó, sợ bản thân nhận định mọi thứ xung quanh quá đơn giản và dễ dàng để rồi sơ suất, mắc sai lầm, rơi vào vũng lầy, vùng vẫy ở trong đó đến lúc ngụp lặn rồi biến mất như một hạt cạt xanh trong sa mạc.
Tóm lại, mình phải tiếp tục giữ vững tâm thế, tổng hợp lại những kiến thức về HTML, về CSS, về form, table cũng như những thẻ cơ bản mà mình đã được học và biết đến. Những kiến thức đó tuy đơn giản, tuy dễ hiểu nhưng lại là những nền móng vững chắc cho kiến thức và bài học sau này. Ngày mai mình được học tới Javascript, phần còn lại của một trang Web. Mình biết lượng kiến thức sẽ rất khó và mình nên dành thời gian rất nhiều cho việc học và đọc trước tài liệu nhưng cũng không được quên làm các bài tập được giao.
Trời thì lạnh và mình vẫn đang làm quiz trên James