ĐƠN PHƯƠNG…CÓ ĐÁNG KHÔNG?

Trong các câu chuyện tình yêu, câu chuyện về tình yêu đơn phương là một câu chuyện buồn nhất. Người ta thường nói trên đời này có một thứ tình cảm đau đớn nhất nhưng cũng vĩ đại nhất, thứ tình cảm mà bạn cố gắng đến mấy cũng không thể nào đạt được.

Tôi đã yêu người ta ngay từ cái nhìn đầu tiên. Tôi đã yêu người ta và vẫn đang yêu người ta mặc dù biết tôi chẳng có gì. Có một người cha nhưng như không vì người cha ấy là hư vô đối với tôi. Chỉ còn một người mẹ khổ cực nuôi nấng tôi. Và tôi, thua bạn một tuổi.

Còn về phần bạn – Một người hạnh phúc trong tình yêu, được nhiều người quan tâm.

Còn gì đau đớn hơn khi tình yêu chẳng được đáp trả, cho đi mà người ta chẳng buồn nhận. Chẳng biết làm gì hết, chỉ biết lặng lẽ ngắm nhìn cuộc sống của người ta từ một nơi rất xa, bởi biết rằng mình không thể bước vào cuộc sống đó.

Có lúc lại tự lừa dối mình, tự cho mình những ảo tưởng và hy vọng rằng người ta thích mình để rồi lại sụp đổ và thất vọng.

Có đôi khi chỉ là một cái nhìn, một câu hỏi quan tâm, một vài cử chỉ biểu hiện của người ta, mình cũng biến chúng thành cái phao để bấu víu khi sắp bị chìm vào biển tuyệt vọng để rồi một ngày nhận ra tất cả chỉ là ngộ nhận. Cái phao đó xẹp đi và chính nó nhấn chìm mình xuống.

Có lúc đã hạ quyết tâm không bao giờ nhắn tin cho người ta nữa, nhưng lại nhắn ngay sau lúc đó. Vẫn như mọi lần, người ta không nhắn lại. Vẫn chờ đợi và hy vọng. Tự mình đưa ra lý do: có thể do mạng, có thể người ta đang bận… Không dám nhìn vào sự thật là người ta đã có người yêu.

Có những khi muốn quen một người khác, muốn yêu một người khác nhưng trong lòng lại cứ chần chừ chờ đợi, cứ hy vọng rằng một ngày người ta nhận ra và đáp trả tình cảm của mình. Cứ chờ hoài, đợi hoài mà chẳng hề biết điều đó sẽ chẳng bao giờ xảy ra.

Có khi trong lòng lại dấy lên sự ghen tuông khi thấy người ta quan tâm tới người khác, nhắc nhiều tới người khác, thì mình chẳng còn cơ hội với lại làm gì có cơ hội chứ.

Rồi lại những lúc xót xa khi thấy người ta đau đớn vì người khác, căm thù tột đỉnh kẻ đã làm cho người ta tổn thương. Chỉ biết động viên an ủi người ấy: “Tất cả sẽ không sao mà chắc là anh ấy bận thôi. Tui biết là anh ấy vẫn còn rất yêu u mà!” Động viên cô ấy nhưng trong lòng rất đau! Nhìn người mình yêu cô đơn… Rồi những dòng status mang lên một nỗi buồn trống vắng càng làm cho mình suy nghĩ nhiều hơn. Rồi từng ngày, từng ngày, dần dần thiếu vắng đi những nụ cười, những câu chuyện vui vẻ!

Rồi khi lòng tự nhủ phải quên người ta đi phải chôn vùi đi nhưng làm không có được. Từ trước tới nay có bao giờ con tim nghe lời của lí trí đâu. Cứ luyến tiếc mãi điều gì mà chính mình cũng chẳng xác định rõ. Cứ mỗi ngày những cảm xúc những hy vọng, những thương yêu cứ giằng xé, giằng xé và xé nát con tim. Tôi luôn chiến đấu với chính bản thân mình, một cuộc chiến không có người thắng không có người thua, chỉ biết một điều kết cục sẽ chắc chắn là đau đớn.

Nhưng mình sẽ vẫn chịu tất cả những đau đớn, tất cả những đau đớn dày vò đó. Biết là đớn đau nhưng vẫn cứ xông vào, cứ cho đi cho đi có khi mỗi ngày lại nhiều hơn, dẫu biết sẽ chẳng được đáp trả.

Có những tin nhắn chưa bao giờ được gửi vì ta sợ hồi đáp chỉ là sự im lặng đến vô tình; có những tin nhắn thật dài rồi lại bị vội xóa đi vì ta sợ người nhận cảm thấy “ta quá phiền”. Cuối cùng cũng chỉ tự mình làm khổ mình, tự mình gánh chịu nỗi đau.

Nhưng mình sẽ vẫn mơ hoài…

Nhiều khi mình muốn nói: “Mình yêu bạn vì mình yêu bạn chứ không phải vì mong bạn sẽ yêu mình”, nhiều khi nhìn thấy bạn, mình cứ muốn chạy đến thật nhanh để hỏi thăm bạn thật nhiều . Nhưng tất cả những điều ấy mình không thể làm được. Mình không dám đối diện với bạn, chỉ sợ khi đối diện với tình yêu của mình thì mình sẽ càng đau khổ, càng suy sụp, càng muốn người đó hạnh phúc hơn.

Bạn từng có nói: “Theo thời gian tính cách của bạn sẽ thay đổi!” thì bạn nên biết tính cách của bạn thay đổi nhưng mình tin chắc là bản chất bên trong con người bạn sẽ không bao giờ thay đổi.

Bạn biết không, nếu bạn càng thay đổi bao nhiêu, càng làm cho mình đau khổ thêm bấy nhiêu, càng muốn làm cho mình tử bỏ thì bạn đã lầm. Khi yêu đơn phương mình đã chấp nhận sẽ cô đơn, sẽ đau. Dù bạn có thật nhiều thật nhiều người xung quanh thì tôi chỉ đứng im một chỗ như bây giờ đây! Tôi sẽ luôn theo dõi từng bước bạn đi để bạn không phải cô đơn, không phải bối rối như những lúc này.

Tôi vẫn tin, vẫn tin là bạn có một chút tình cảm với tôi vì thế tôi muốn hy vọng. Mặc dù tôi càng ngày càng ngày càng bị đẩy ra xa dần theo những cơn gió cuốn đi ra ngoài biển. Tôi chỉ mong, tôi là người được bạn mỉm cười cuối cùng!

Làm ơn!

Đừng nói chia tay vì đã bao giờ nói yêu

Hãy cứ lặng yên khi tôi nói tôi yêu người.

Để tôi được sống với ước mơ, được yêu mãi.

Chỉ một phút thôi, cho đời tôi thêm dài, thêm tình yêu vào trong những giấc mơ. Bao đêm nhớ.

Chỉ một ánh mắt thôi, cho con tim thêm yên bình. Tôi thao thức tôi héo mòn, vì nỗi nhớ

Hãy cứ đi về nơi xa đó, nhưng đừng đi quá xa vời, để tôi được dõi theo người.

Hãy cứ rong chơi suốt cuộc đời. Chỉ cần đến bên tôi, vào những tháng năm cuối đời.

Mình như là con bù nhìn đứng một chân. Không có bạn mình như con bù nhìn buồn bã đứng trong cái giá buốt của tình yêu. Chỉ cần bạn đến bất cứ lúc nào mình sẽ dang rộng đôi tay ôm bạn. Mình muốn ngăn dòng thời gian trở về lại quá khứ để có được bạn. Ở nơi đây mình như ngại thở. Dẫu biết rằng lời yêu giờ đây nói ra cũng muộn rồi. Những lời không dám nói của mình biến thành một tiếng thở dài.

Và mình vẫn sẽ còn bù nhìn đứng ở đó để chờ mong bạn từng ngày, vẫn luôn hy vọng bạn sẽ quay lại mỉm cười với mình!

Leave a reply:

Your email address will not be published.

Site Footer

Sliding Sidebar

Facebook